Edit: Vũ Quân
Từ nhỏ Nghiêm Kỳ đã có bệnh tự kỷ nghiêm trọng, nếu muốn truy cứu là do bẩm sinh hay do sau này thì ngay cả cha mẹ anh cũng không biết rõ. Cha mẹ Nghiêm Kỳ lúc trẻ chỉ chú trọng vào sự nghiệp ít có thời gian làm bạn với con trai, chờ đến khi họ đặt trọng tâm vào gia đình mới phát hiện Nghiêm Kỳ đã bất tri bất giác khác biệt với những đứa trẻ xung quanh.
Không thể nói chuyện cùng người khác, không thể tiếp nhận tin tức từ người khác, có chướng ngại với việc xây dựng các mối quan hệ, chỉ cảm thấy hứng thú với đàn violon, nếu không có ai ngăn cản anh có thể ngây ngốc ở trong phòng kéo đàn violon cả ngày.
Cha mẹ Nghiêm Kỳ cũng từng thử đưa anh tới trường học, họ muốn nhìn xem anh có thể hòa nhập với các bạn khác hay không nhưng kết quả cũng chỉ uổng phí tâm tư. Sau đó lại thấy anh cảm thấy hứng thú với đàn violon nên đã mua về đủ loại băng nhạc diễn tấu cho anh. Có lẽ anh sinh ra đã có thiên phú với đàn violon, dưới sự hun đúc của mỗi ngày tự học bây giờ Nghiêm Kỳ trưởng thành đã là một nghệ sĩ violon trẻ nổi tiếng, trong nước có nhiều đại sư trong giới rất tán thưởng phần diễn tấu của anh.
Vốn dĩ Nghiêm Kỳ khỏe mạnh trưởng thành đã không dễ, bây giờ còn có thành tựu này cha mẹ Nghiêm Kỳ cũng coi như vui mừng. Nhưng nhìn tuổi Nghiêm Kỳ ngày một lớn, dáng người càng cao to, bộ dạng càng đẹp trai, lại vẫn như cũ giống như một đứa trẻ cả ngày yên tĩnh tự ngây ngốc nhốt mình trong thế giới của riêng mình, trong lòng mẹ Nghiêm vẫn cảm thấy một tia đau lòng áy náy.
Tuy đã có phần gia nghiệp khổng lồ, cho dù mỗi ngày Nghiêm Kỳ đều ở trong nhà cũng đủ nuôi sống Nghiêm Kỳ cả đời. Nhưng Nghiêm Kỳ là con trai độc nhất, mỗi khi mẹ Nghiêm nhìn thấy anh yên lặng ngồi một mình lo lắng trong lòng càng thêm mãnh liệt, bà sợ rằng một ngày nào đó khi mình và ông xã qua đời đứa con không có năng lực sinh tồn độc lập này của bà sẽ bị người khác khinh nhục.
Cha mẹ Nghiêm cũng từng thương lượng cho Nghiêm Kỳ đi xem mắt, nhưng tình huống Nghiêm Kỳ bị bệnh tự kỷ vừa nói ra ngoài mọi người đã tránh xa ba thước. Cho dù ngẫu nhiên có mấy mối nhìn như có cơ hội nhưng cũng chỉ là tham sản nghiệp nhà họ Nghiêm mà thôi. Cứ như vậy, mẹ Nghiêm càng cẩn thận lo lắng sợ rằng mình không biết nhìn người sẽ đẩy con trai vào hố lửa.
Khi mẹ Nghiêm đi liên hoan với bạn thân vẫn là một bộ dáng lo lắng sốt ruột, bạn thân ở một bên cuối cùng không nhịn được khuyên giải nói:
"Bà đã nuôi thằng bé khôn lớn thành người bây giờ nó cũng đã 23 tuổi còn tốn nhiều tâm tư như vậy làm gì, cuối cùng nó cũng phải tự đi đường của mình."
"Haiz... Tôi... Tôi còn sống thì chăm sóc nó