Edit: Vũ Quân
====
====
"Có đói bụng không, nếu không chúng ta gọi đồ ăn nhé?"
Chu Y Y cúp điện thoại thì chột dạ quay đầu tìm cớ nói chuyện với Nghiêm Kỳ, may mắn là Nghiêm Kỳ cũng không hỏi nhiều, đối với việc Chu Y Y gọi điện cùng người khác cũng không muốn hỏi thăm, chỉ cần có thể nhìn thấy cô là được.
Chu Y Y thấy anh gật đầu, dùng điện thoại trong phòng khách sạn gọi cho lễ tân để họ đưa chút đồ ăn lại đây.
Chu Y Y chọn đều là những món đơn giản, dù sao thì nếu đưa cơm lên vừa vặn gặp được cô gái đến biểu diễn không phải sẽ xấu hổ muốn chết à?
Khoảng mười lăm phút sau, người phục vụ của khách sạn đem cơm tới. Hai người ngồi trên sô pha tùy tiện ăn. Nghiêm Kỳ vì ngày thường vận động ít nên ăn ít, mà Chu Y Y là vì chờ việc sắp diễn ra mà tâm tình thấp thỏm đương nhiên cũng không ăn nhiều.
Trong lúc Nghiêm Kỳ còn muốn đè lên người Chu Y Y muốn cô giúp mình thoải mái một chút thì lại bị Chu Y Y quyết đoán cự tuyệt.
"Nơi này của anh đau..." Nghiêm Kỳ cách quần sờ nhục côn đang phồng lên, ủy khuất nhìn Chu Y Y.
"Anh nhịn một chút, lát nữa là xong rồi." Tuy rằng Chu Y Y có chút mềm lòng, nhưng cô không muốn vào giờ phút này lại thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nghiêm Kỳ thấy cô không động đậy cuối cùng vẫn từ bỏ ý nghĩ của mình. Chỉ là bàn tay trắng nõn thon dài với những khớp xương rõ ràng kia vẫn thỉnh thoảng sờ tới sờ lui dưới thân, muốn tự mình giảm bớt cảm giác sưng đau một chút.
Ai bảo mùi hương trên người Chu Y Y vẫn luôn không dứt, hương vị kia giống như ma túy làm anh nghiện, lại giống như xuân dược làm anh dục niệm khó nhịn.
Thấy thời gian không sai biệt lắm có lẽ cô gái kia cũng sắp đến đây, Chu Y Y từ trong túi lấy hai cái khẩu trang mang lên cho hai người. Sau đó lấy chiếc thảm nhỏ đắp lên đùi Nghiêm Kỳ.
Cô đã sớm nhìn thấy bàn tay Nghiêm Kỳ nhích tới nhích lui, chẳng qua cô cố tình xem nhẹ mà thôi.
Lại qua mười phút, cửa cuối cùng cũng bị người khác gõ vang.
Chu Y Y đi ra mở cửa.
Ngoài cửa một cô gái mặc quần áo hở hang đang đứng, trên mặt là một tầng phấn dày gần như nhìn không rõ khuôn mặt thật của cô ta. Nhưng Chu Y Y cũng không để ý cái này, chỉ cần cô có thể làm xong việc là được.
"Xin chào, tôi là Tiểu