Edit: Vũ Quân
Chỉ là Chu Y Y đã xem nhẹ tâm tư của Từ Tuyết, vốn tưởng rằng sau khi nghe thấy như vậy cô ta sẽ từ bỏ, thậm chí tiểu cô nương bình thường có lẽ sẽ vì cảm thấy bị từ chối mà xấu hổ.
Không thể tưởng tượng được Từ Tuyết thế nhưng nói thẳng:
"Chu tỷ tỷ cứ về phòng nghỉ ngơi đi, nghe dì Nghiêm nói tranh sơn dầu của Kỳ ca ca cũng rất tuyệt, em muốn mở mang một chút."
Lời này này khiến Chu Y Y không khỏi kéo khóe miệng, không thể ngờ một cô bé xinh xắn mà da mặt lại dày như thế, đúng là hết cách.
"Vậy được rồi. Nghiêm Kỳ, Từ Tuyết nói cô bé sẽ vẽ tranh cùng anh, em về phòng nghỉ ngơi đây."
Chu Y Y một bên không muốn trước mặt bảo mẫu tranh chấp với cô ta, một bên cũng lười so đo, dù sao cũng chỉ là vẽ tranh thôi.
"Em không thoải mái à? Vậy anh không vẽ nữa. Anh đến phòng em kéo đàn violon nhé."
Mày Nghiêm Kỳ nhăn càng sâu, nhưng anh lập tức phản ứng lại, nhân tiện tìm một lý do đẩy Từ Tuyết ra.
Lúc này Từ Tuyết cuối cùng cũng cảm thấy mất mặt, nhấp miệng rồi đi theo bảo mẫu về phòng mình.
Nghiêm Kỳ thấy Chu Y Y cuối cùng cũng không nói gì nữa mới nhẹ nhàng thở ra, trở về phòng lấy đàn violon sau đó đi theo Chu Y Y về phòng.
Hai người đi vào, Nghiêm Kỳ lập tức khóa trái cửa, đàn violon cũng tùy tiện dựa vào vách tường, đè Chu Y Y ở trên giường hôn lên...
Nghiêm Kỳ hiếu học, lại học một suy ra ba. Bây giờ kĩ năng hôn đã cực kì thành thạo, một phen trêu chọc xuống đã trực tiếp hôn đến cả người Chu Y Y đều mềm.
Chu Y Y thật vất vả mới thoát khỏi nụ hôn của anh, một bàn tay to đã lập tức theo sát mò vào trong quần áo của cô.
"Đừng! Cách vách còn có người!"
"Hừ...." Nghiêm Kỳ thất bại oán trách một tiếng, sau đó mới thỏa hiệp đè cả người lên Chu Y Y, nửa người dưới còn cách quần cọ xát trên người Chu Y Y.
"Không thì chúng ta kêu nhỏ thôi?" Nghiêm Kỳ vẫn chưa từ bỏ ý định, tính toán lại giãy giụa một chút.
*Bản edit đăng duy nhất tại wattpad Vũ Quân, các nơi khác đều là ăn cắp*
"Vừa rồi ở trước mặt mọi người anh còn nói kéo đàn violon, bây giờ nếu như có ai đi ngang qua không nghe thấy tiếng đàn chẳng phải sẽ lộ à? Anh ở trong phòng em lâu như vậy lại không có âm thanh gì, chắc chắn sẽ bị hoài nghi."
Chu Y Y thấy anh còn chưa từ bỏ ý định, đành phải ôn tồn khuyên giải, phân tích một chút lợi hại với anh.
"Hoặc là bây giờ anh kéo đàn cho em, hoặc là anh chỉ có thể trở về phòng. Không có cách nào khác, Từ Tuyết và bảo mẫu đều ở bên kia kìa."
Chu Y Y giả vờ vô tội tiếp