Edit: Vũ Quân
Sáng sớm ngày tiếp theo Chu Y Y lặng lẽ chạy về phòng mình.
Cả ngày hôm qua cô bị Nghiêm Kỳ lăn lộn, cuối cùng không chịu nổi ngủ thiếp đi. Chờ đến khi cô tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Trong tiềm thức Chu Y Y còn lo lắng đêm qua ở trong phòng Nghiêm Kỳ có bị người khác phát hiện hay không, cô không xuất hiện ở phòng khách liệu có khiến mẹ Nghiêm hoài nghi.
Nhưng hạ thân hỗn độn sưng đỏ, cùng với lần này sau khi trở về sinh ra mềm lòng với Nghiêm Kỳ làm cho lòng cô lại một lần nữa bắt đầu lâm vào mê mang và do dự.
Khi Chu Y Y rời khỏi phòng Nghiêm Kỳ, Nghiêm Kỳ còn đang ngủ say. Mà khi cô trở lại phòng mình tắm rửa, cửa phòng lại đột nhiên bị mạnh mẽ đẩy ra.
Cô tự cảm thấy nghi hoặc, nhưng chỉ một giây đồng hồ sau cửa phòng tắm cũng bị "Rầm" đẩy ra.
"A... Sao lại không gõ cửa, làm em sợ đến nhảy dựng."
Nghiêm Kỳ đứng ở cửa phòng tắm, kinh hoảng nhìn Chu Y Y, tóc tai hỗn độn, cả người trần trụi, vừa thấy đã biết vừa từ trên giường lên.
"Sao anh không mặc quần áo đã chạy tới đây rồi? Cẩn thận bị người khác thấy được."
Chu Y Y thấy anh đứng ở cửa phòng tắm không nói một lời, không thể không buông vòi hoa sen trong tay.
Vừa muốn xoay lưng tìm áo tắm dài mặc vào, Nghiêm Kỳ đột nhiên bước vọt lên, một phen ôm chặt Chu Y Y.
Hai cơ thể trần trụi nóng bỏng dán vào nhau, Chu Y Y mới phát hiện cả người Nghiêm Kỳ đều đang run rẩy, hô hấp phun lên đỉnh đầu cô cũng cực kì dồn dập.
"Làm sao vậy?"
Chu Y Y cảm nhận được anh khác thường, lập tức thả lỏng thân mình dựa vào trên người anh, đôi tay ở phía sau lưng anh vỗ nhẹ, dịu dàng trấn an nói.
Trước ngực cảm nhận được nhịp đập phập phồng của anh dần bình ổn lại, bên tai mới truyền đến giọng nói khàn khàn mang theo ủy khuất của Nghiêm Kỳ.
"Anh cho rằng... Lại không thấy em nữa."
"Hả.. À, em chỉ về phòng tắm rửa thôi, em sẽ không đi."
Chu Y Y cố ý dùng ngữ khí nhẹ nhàng, tươi cười trả lời Nghiêm Kỳ, xoa dịu cảm xúc vừa bị hoảng loạn của anh. Nghiêm Kỳ không nói gì chỉ tăng thêm lực cánh tay, đầu đặt ở bả vai Chu Y