Mợ tư không dám trực tiếp cãi lời Thẩm lão phu nhân, đành nhỏ tiếng nói: “Nhưng thằng tư nhà con còn phải sinh con!”
“Tư Y Cẩm mới ngoài ba mươi, không phải không sinh được!” Thẩm lão phu nhân nói: “Tần Trăn cũng hơn ba mươi, con bé sinh cho mẹ thằng chắt kháu khỉnh nào kém ai? Con cháu họ Thẩm tự do hôn nhân, chỉ cần thằng tư thích là được!”
Mợ tư ấp úng nửa ngày không nói được tiếng nào.
Thẩm lão phu nhân thấy vậy, nói nhỏ: “Được rồi, tâm trạng của con mẹ hiểu.
Năm đó lúc hai vợ chồng con ở bên nhau mẹ có nói tiếng nào đâu?”
Gia cảnh mẹ đẻ mợ tư khá nghèo, nếu theo tiêu chuẩn bình thường, mợ tư gả vào nhà họ Thẩm chính là trèo cao.
Nếu nhà họ Thẩm xem trọng việc môn đăng hộ đối thì mợ tư chắc chắn không vào nổi cửa nhà họ Thẩm.
Năm đó, Thẩm lão phu nhân không hề có yêu cầu gì khắt khe với con dâu, chỉ cần con trai bà thích là được.
Vậy nên mợ tư mới thuận lợi gả vào nhà họ Thẩm.
Điểm này luôn là nỗi đau của mợ tư.
Trong cách chị em dâu, mợ tư là người xuất thân kém nhất.
Gia đình những chị em dâu khác về cơ bản đều có chút vốn liếng.
Vậy nên mợ tư luôn muốn tìm một người con dâu có điều kiện, dường như làm vậy bà sẽ có mặt mũi hơn.
Trước đây không phải không có ai giới thiệu đối tượng cho Thẩm Tứ, nhưng mợ tư nghe ngóng gia cảnh đối phương không tốt đã từ chối thẳng.
Thẩm Tứ cũng nhẹ việc, anh chưa cần từ chối mẹ anh đã làm giúp anh rồi.
Sau đó, tuổi Thẩm Tứ ngày càng lớn, mợ tư bắt đầu gấp lên trong khi Thẩm Tứ vẫn bình tĩnh.
Tuy Thẩm Tứ đã hơn ba mươi tuổi nhưng mợ tư vẫn không có ý định hạ thấp tiêu chuẩn.
Thấy Tần Trân xuất thân từ gia đình có truyền thống giáo viên, mợ tư càng không muốn hạ thấp tiêu chuẩn chọn con dâu, bà muốn con dâu bà phải có tài năng, giáo dục, gia cảnh tương đương như Tần Trân mới được.
Nhưng nghìn chọn vạn tuyển lại không thể ngờ, Thẩm Tứ lại đi thích Tư Y Cẩm?
Mặc dù Tư Y Cẩm rất có tài, tướng mạo cũng xinh đẹp.
Nhưng xuất thân của cô quá thấp!
Không những chẳng có chút vốn liếng nào, bố mẹ ruột đều mất, mà còn mang theo một đứa con?!
Đây là điều mợ tư không thể chấp nhận.
Vậy nên bà vừa nghe thấy Tư Y Cẩm và Thẩm Tứ gặp mặt đã vội vàng cho người đi điều tra cô.
Hoặc nên nói, nếu không phải mợ tư đánh rắn động cỏ, có lẽ Thẩm Tứ cũng không yêu Tư Y Cẩm như vậy.
Thẩm Tứ rất hiểu Tư Y Cẩm, trong lòng anh càng tán thưởng cô.
Từ tán thưởng dẫn đến động lòng lúc nào không hay.
Vậy nên, mợ tư hơi ân hận vì lúc đầu đã làm sai.
Mợ tư vội vã chạy từ Đông Bắc về để ngăn cản hai đứa.
Ai dè ngăn cả ngày, đến bóng người còn chưa thấy mà bọn nhỏ đã công khai yêu đương rồi.
Mợ tư còn có thể bình tĩnh sao?
Giờ thì hay rồi, mẹ chồng cũng đứng về phía hai đứa, bà còn có thể nói gì nữa?
Mợ tư nghe mẹ chồng nói, ngập ngừng rất lâu mới hỏi: “Những người khác trong nhà đều nhất trí ạ?”
Thẩm lão phu nhân thở dài.
Người con dâu này, cái gì cũng tốt, trừ việc suy nghĩ quá nhiều.
Nhà họ Thẩm chưa từng kỳ thị xuất thân của nó, nhưng nó lúc nào cũng thấy bản thân thấp hơn người khác.
Thẩm lão phu nhân đành lấy Thẩm Thất ra làm bia đỡ: “Tiểu Thất điều con bé tới S.A làm giám đốc tác nghiệp, cũng coi như lót đường cho con bé.
Con dâu à, con đừng nhìn thấy con bé có con riêng mà cảm thấy nó không xứng với nhà họ Thẩm.
Con xem nhé, Tư Y Cẩm phẩm đức tốt, dạy dỗ Tư Nhiên rất tốt.
Người phụ nữ như vậy mới là người vợ hiền dâu đảm chân chính.
Gia nghiệp nhà chúng ta lớn, rất dễ bị kẻ xấu nhòm ngó, cần phải có một người thông minh, nhẫn nại và biết ghi ơn mới có thể giữ vững ngôi nhà này.
Con đừng