Thấy vợ cứ thế bỏ đi, con trai ông Tôn Thọ Trấn le ngơ ngác đứng im tại chỗ.
Đến bây giờ anh vẫn không thể hiểu nổi, tại sao vợ anh lại biết được anh đang ở đây.
Bị vợ nói cho một trận, anh cảm thấy mất cả hứng chơi.
Dù sao anh và vợ cũng là bạn học thời đại học, yêu nhau mấy năm rồi mới cưới nhau, hai người có tình cảm với nhau thật sự.
Thế giới ong bướm ngoài kia dù có đẹp đến mấy, chung quy cũng không thể so sánh với tình cảm bao nhiêu năm được.
Con trai ông Tôn Thọ Trấn mặc kệ bốn người con gái xinh đẹp trong phòng, nhanh chân đuổi theo lên trên.
Con dâu ông Tôn Thọ Trấn cảm thấy đau lòng cực độ, lúc cô chạy ra ngoài, không hề chú ý đến có người đang đuổi theo.
Vừa chạy ra khỏi phòng khách sạn, có người lấy túi gang chùm lên đầu cô, rồi lấy que đập một phát vào đầu, khiến cô ngất ngay tại chỗ rồi khiêng cô đi.
Khi con trai ông Tôn Thọ Trấn đuổi theo, vừa đúng lúc nhìn thấy vợ mình bị người khác đánh ngất khiêng đi.
Con trai ông Tôn Thọ Trấn lúc đó sợ quá, gần như hồn bay tứ tung.
Anh vừa chạy vừa hét to lao lên theo đám người đó, nhưng chờ khi anh đuổi đến nơi, đối phương đã lên xe rồi, và phi xe đi rất nhanh.
Con trai ông Tôn Thọ Trấn gần như sắp điên lên, không để ý đến hình ảnh nữa cứ thể điên cuồng đuổi theo phía sau, anh vừa chạy vừa hét to: “Thả vợ tôi ra! Vợ ơi, anh sai rồi! Anh biết lỗi thật rồi! Vợ ơi, người anh yêu chính là em đấy! Vợ ơi, vợ ơi...!các người hãy thả vợ tôi ra...”
Con trai ông Tôn Thọ Trấn vừa chạy vừa khóc, anh vừa khóc vừa nghĩ lại những ngày tháng anh và vợ bên nhau từ thời đại học đến bây giờ.
Vợ anh lúc đó là hoa hậu của trường rất nhiều chàng trai theo đuổi cô, nhưng cô không chọn một ai, lại chọn một tên ngốc mặt mũi bình thường không có tiền như anh.
Sau đó hai người yêu nhau đến bốn năm năm, lúc hai người cưới nhau, cô thậm chí không đòi hỏi có nhà có xe, đã lấy anh rồi.
Cô là một cô gái rất xinh đẹp, cô cũng thích làm đẹp lắm!
Một chút khoe khoang của cô thì có sao chứ?
Nếu không phải anh không có bản lĩnh, sao lại để vợ mình sống kém hơn những người khác?
Con trai ông Tôn Thọ Trấn, không thể chạy được nữa, anh ngồi bệt xuống đất, không màng đến hình ảnh gì nữa cứ thế ngồi khóc tu tu.
Anh thật sự rất yêu vợ của mình đấy.
Nếu so sánh vợ, với những thứ trước mắt, nhà lầu cái gì chứ, siêu xe cái gì chứ, gái đẹp cái gì chứ, tất cả đều là thứ vứt đi!
Người mà sống những ngày tháng bình yên bên anh, chính là người vợ của anh!
Người mà sống đầu bạc răng long bên anh, chính là người vợ người của anh!
Người mà vui buồn bên anh, chia sẻ lẫn nhau, cũng chính là người vợ của anh.
Những cô gái ở bên ngoài dù có đẹp đến mấy bốc lửa đến mấy, nhưng không một ai biết quan tâm hỏi han đến anh những lúc trái nắng trở trời, những lúc ốm đau bệnh tật.
Nhà có to đến mấy, xe có đẹp đến mấy, cũng không thể đưa cho anh cốc nước đưa cho anh viên thuốc lúc anh ốm.
Nghĩ lại lúc anh mới tốt nghiệp chưa tìm được việc làm, chính là vợ anh, đã chắt chiu từng hào một, sắm sửa quần áo cho anh, khiến anh thêm tự tin khi đi phỏng vấn,
Nghĩa lại lúc anh bị đau ruột thừa cấp tính, chính là người vợ gày yếu của anh, cắn răng cắn lợi cõng anh từ tầng năm xuống, kịp thời đưa anh đến bệnh viện.
Bác sỹ cũng nói, nếu đến muộn mấy phút, thủ thuật chắc chắn sẽ thất bại.
Nghĩ đến mỗi buổi sáng, vợ anh dậy trước nửa tiếng đồng hồ, chỉ để nhét vào cặp của anh một quả táo, bởi vì cô ấy biết, chồng mình thích hút thuốc lá không thích ăn hoa quả, Vì vậy cô đều nhớ trong đầu, hàng ngày thúc giục anh ăn nhiều hoa quả, chống ung thư.
Cứ nghĩ đi nghĩ lại, con trai ông Tôn Thọ Trấn đột nhiên cảm thấy rất ân hận.
Anh không nên nhận những thứ đó.
Bố mẹ anh nói rất đúng.
Cuộc sống tốt nhất, không phải là nhà to thế nào, không phải là xe nhiều bao nhiêu, mà là bên cạnh có được người thương yêu mình, chăm sóc nhau những lúc trái nắng trở trời.
Là cả nhà mạnh khỏe bình an.
Anh đã có được hạnh phúc lớn nhất rồi, nhưng anh vẫn không biết mãn nguyện?
Bây giờ thì, xong rồi.
Hạnh phúc của anh, đã rời xa anh rồi.
Con trai ông Tôn Thọ Trấn khóc đến nỗi đứt ruột đứt gan, anh chỉ muốn đập đầu vào bên đường chết đi cho xong.
Nếu mọi việc có thể trở lại như cũ,