Thẩm Thất từ xa đã nhìn thấy Thẩm Tam và Thẩm Ngũ trốn ở đây thanh nhàn, thế là liền cười nói: “Anh tư, anh út, em cố tình đến đây để truyền đạt thánh chỉ! Mợ tư và mợ út đều nói với em, kêu hai người trong một năm giải quyết vấn đề đơn thân.”
Thẩm Tam và Thẩm Ngũ với vẻ bất lực: “Tiểu Thất, đừng giậu đổ bìm leo như thế.”
Thẩm Thất liền ôm bụng cười lớn.
Thẩm Ngũ liền dìu Thẩm Thất ngồi xuống: “Bà cô nội ơi, nhẹ một chút.”
Thẩm Tam cũng dìu lấy Thẩm Thất: “Tổ tông nhỏ em ngăn giúp các anh một chút!”
Thẩm Thất ngồi vững mới đáp nói: “Em có thể ngăn được sao? Mợ tư và mợ út thật sự sắp khóc với em luôn rồi! Em chỉ có thể đến truyền thánh chỉ! Nè, chuyện anh năm cũng sắp thành rồi, hai người các anh còn không lo mà tranh thủ đi? Công khai quan hệ trước cũng được!”
Thẩm Tam và Thẩm Ngũ đều cười khổ.
Nếu như có người để công khai, họ đã sớm công khai rồi được không?
Có cần dùng đến việc tung quả mù nhiều như thế?
Chính là bởi vì không thể công khai, cho nên, cắn răng cũng phải trụ cho nổi!
Thẩm Thất cũng biết chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, cho nên thánh chỉ tuyên bố xong, liền bắt đầu nói chuyện đời thường với hai anh.
Khi nói đến Thẩm Tứ, Thẩm Tam và Thẩm Ngũ đều cười cả.
Thẩm Tứ người xạ thủ ăn chơi phiêu bạt khắp nơi, gặp phải chân ái, cũng phiêu không nổi nữa, còn không phải ngoan ngoãn mà rơi vào cạm bẫy tình yêu của Tư Y Cẩm đó sao?
“Cũng không biết anh năm, tính xử lý chuyện này như thế nào.” Thẩm Thất chống cằm nói: “Giờ đây quan hệ của mợ năm với Tư Nhiên tốt không gì bằng, Tiểu Nhiên đứa trẻ này cũng là hiểu chuyện ngoan hiền, dỗ cho mợ năm vui vẻ vô cùng, giờ mợ năm không nhắc đến chuyện kêu anh năm chia tay với Tư Y Cẩm nữa.”
Thẩm Tam nói: “Tiểu Thất, chuyện này thì em yên tâm đi.
Mai gia, chẳng qua là tên hề.
Chỉ cần lão tứ chấp nhận thì không ai có thể đoạt Tiểu Nhiên đi cả.”
Thẩm Ngũ nói: “Ừm, Thẩm gia chúng ta muốn bảo vệ một người, thì tuyệt nhiên không thể nào để ai đoạt đi cả.
Nếu anh năm thích, thì họ chính là người nhà của chúng ta.
Chuyện này em cứ yên âm, chuyện anh năm không giải quyết được còn bọn anh!”
Thẩm Thất giờ mới vui vẻ mà cười: “Em biết ngay anh tư và anh út sao mà không quản được cho chứ!”
Thẩm Tam và Thẩm Ngũ đều cười nói: “Cô nhóc, em là cố ý đó sao? Sợ bọn anh không quản đúng không? Cố ý cùng lời để khiêu khích bọn anh!”
Thẩm Thất làm mặt quỷ, vẫn nghịch ngợm như thời con gái vậy.
Trên thực tế, Thẩm Tứ thật sự không cần đến Thẩm Tam và Thẩm Ngũ, bản thân đã có thể thu xếp gọn gàng chuyện này.
Sau khi hôn lễ kết thúc, nhóm người Thẩm Thất lần nữa cùng Thẩm Lục Sùng Minh đi ra nước ngoài cử hành hôn lễ lần nữa, Thẩm Nhị thì dẫn theo Mạc Thu về thành phố Vinh bày một hôn lễ nhỏ đơn giản.
Khi mà Thẩm Thất cùng Thẩm Lục ra nước ngoài tiến hành đăng ký kết hôn, Thẩm Tứ đã không một tiếng động gì mà giải quyết xong chuyện Mai gia kiện Tư Y Cẩm rồi.
Thực ra, cách của Thẩm Tứ rất đơn giản mà thô bạo.
Anh ấy kêu mọi người Mai gia đều ra cả, sau đó liền đem tất cả thực lực của mình đều đặt trên bàn cả, trực tiếp hỏi Mai Tùng Lâm: “Tôi và Tư Y Cẩm chuẩn bị nhận giấy kết hôn, anh xác định muốn đối đầu với tôi? Năm đó khi tôi làm bạn với anh, là thưởng thức tài hoa của anh, chứ không phải sự cổ hủ của anh.
Nếu như anh muốn nhắm vào Tư Y Cẩm, thế thì chính là đối đầu với tôi.
Nếu anh xác định muốn đối địch với tôi, thế thì tôi chỉ có thể chiến với anh tới cùng! Những thứ này đều là bài ẩn của tôi, những điều này đều là chuyện xấu mấy năm nay Mai gia các anh làm.
Các anh muốn ra tòa? Được, hãy ra tòa với mấy này trước rồi tính tiếp!”
Nhiều năm như vậy, Mai gia đều đang ngụy tạo sự thái bình.
Bản chất đã mục nát không gì bằng.
Trong đó, xảy ra không ít chuyện khiến người ta khinh, ví dụ như tham ô hối lộ, chuyện tình một đêm bên ngoài, còn có cả mấy thủ đoạn nham hiểm tranh đoạt tài sản lung tung hết cả v.v., nói chung là lôi ra là cả đống chuyện xấu.
Thật sự muốn truy cứu, thì đủ cho Mai gia ăn một trận no nê.
Cho nên Mai gia mở cuộc họp