Do Lưu Nghĩa là mang thai đầu, hơn nữa còn là nữ hán tử, không có kinh nghiệm gì, quan trọng là còn mãi nhấn mạnh ngày dự sinh của cô ấy tuần sau mới tới, thế là đủ kiểu không phối hợp với lời dặn của bác sĩ và y tá.
Tính khí ngoan cường thế này, quả nhiên là giống với hai người Lưu Vân và Từ Vân Khê.
Người ở bên ngoài đều sốt ruột, sản phụ bên trong phòng sinh vẫn cứ nhấn mạnh thời gian mình chưa tới.
Thẩm Thất nằm trên giường cũng vội gần chết.
Nếu như không phải Hạ Nhật Ninh cứ giữ lấy cô ấy, chỉ sợ là muốn chạy qua cổ vũ khích lệ cho Lưu Nghĩa rồi.
Văn Nhất Phi thực sự chờ đến không chịu nổi, liền chạy qua hỏi Thẩm Thất: “Tiểu Thất, khi mà cậu sinh Tiểu Duệ và Tiểu Hà, cũng đau đớn và vùng vẫy như vậy sao?”
Thẩm Thất gật đầu, trả lời nói: “Tiểu Duệ và Tiểu Hà là sinh đôi, cho nên thời gian sinh tự nhiên lâu một chút.
Nhưng, cậu đừng lo, thể lực Tiểu Nghĩa tốt như vậy.
Cậu nghe giọng nói hùng hồn của cô ấy, hơn nữa bác sĩ nói vị trí thai rất ngay, cho nên hoàn toàn không cần lo lắng.”
Văn Nhất Phi liềm quay đầu nhìn Hạ Nhật Ninh, với vẻ nghiêm túc nói: “Cả đời này tớ có đứa con này là đủ rồi, kiên quyết không để Tiểu Nghĩa sinh lần hai.
Thật quá lo lắng đi.
Có trời mới biết cả năm nay tớ đã trải qua cái gì!”
Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh cười thiếu chút là bị sặt
Văn Nhất Phi thiếu chút ôm lấy tim mà khóc với Thẩm Thất: “Cậu biết không? Mấy tháng nay tớ ăn không ngon ngủ không yên, sợ Tiểu Nghĩa lại đem theo bụng banh mà chạy.
Phiền lòng lắm! Các cậu hiểu không? Cô ấy mang thai 8 tháng còn muốn đi đánh bóng rổ! Lo lắng á! Những ngày tháng này tớ sắp sống không nổi nữa!”
Văn Nhất Phi than phiền xong, ngoài kia cuối cùng cũng truyền đến tiếng kêu thấu tận trời xanh: “Sinh rồi, sinh rồi! Cuối cùng cũng sinh rồi! Là một thiếu gia!”
Văn Nhất Phi vừa nghe, cũng không quan tâm chào hỏi với Thẩm Thất, liền quay đầu chạy đi.
Vừa đi vừa kêu lớn: “Bà xã bà xã, em đừng xuống giường, anh bế con cho em xem!”
Những người khác đều cười ra tiếng.
Được thôi, quả nhiên vẫn là Văn Nhất Phi hiểu tính khí của Lưu Nghĩa nhất.
Trong nhà lại một lần bận rộn.
Ngày hôm nay, sinh hai đứa trẻ, thật sự khiến cho người có mặt vui không gì bằng.
Hạ lão phu nhân là sự hiện hữu của người có địa vị cao nhất trong những người có mặt, tự tay tắm và choàng hai đứa trẻ.
Đây là điều vinh dự vô cùng!
Thẩm Thất đột nhiên nhớ ra ngày hôm nay, không kiềm được nói: “A.
Nhà chúng ta lại sinh ra hai kim ngưu.”
Hạ Nhật Ninh gật đầu cười: “Đúng thế, nhà chúng ta ngoài Thẩm Lục ra thì lần nữa thêm được hai kim ngưu.”
Thẩm Thất ý vị sâu xa nói: “Xem ra nhà chúng ta sau này thật sự là đông vui! Tiểu Duệ và Tiểu Hà là do anh hai dạy bảo nên.
Bây giờ lại thêm hai nhóc này, hơn nữa còn là sao kim ngưu...”
Nói đến đây, Thẩm Thất đột nhiên không nhịn được cười.
Hạ Nhật Ninh cười theo cô ấy.
Tình yêu tốt nhất chẳng qua là như thế.
Em cười, anh xem.
Em gây chuyện, anh chiều lấy.
Con nhà Lưu Nghĩa vừa chào đời, liền khóc rầm trời, đều khiến cho bác sĩ y tá đỡ đẻ ngây cả người.
Bác sĩ không ngừng nói: “Tốt quá, dung tích phổi của đứa bé này đúng là không ngờ.
Cơ thể mẹ tốt như thế, em bé đây là thừa hưởng ưu điểm từ mẹ! Sau này nhất định là một vận động viên.”
Nghe thấy lời bác sĩ, Lưu Nghĩa vẫn còn trên giường sinh liền cười vui vẻ, hoàn toàn không có vẻ yếu ớt như những sản phụ khác.
“Để tôi xem, để tôi xem con trai cả của tôi!” Lưu Nghĩa chờ y tá xử lý xong, liền vẫy tay nói: “Để tôi xem con trai tôi có phải đẹp như cha nó không?”
Y tá vui vẻ mà đem đứa bé trai vừa tắm xong đưa Lưu Nghĩa xem, Lưu Nghĩa thò đầu qua, liền thấy một em bé nhăn nheo, liền chê bai nói: “Thật khó coi! Không đẹp như tôi!”
Y tá và bác sĩ đều cười vui cả lên: “Văn thiếu phu nhân, em bé mới sinh đều như thế ca.
Một lúc nữa da giãn ra, tuyệt đối là một tuyệt thế tiểu hoàng tử!”
Lưu Nghĩa vẫn chê bài: “Không đep bằng con nhà Tiểu Thất.”
“Em bé