Thẩm Hà không hiểu: “Sao không kịp?”
Vưu Tâm Nguyệt cười nhẹ, nói: “Vu Tiểu Uyển nói đúng.
Bây giờ các cháu còn nhỏ, suy nghĩ vấn đề này vẫn còn sớm.
Về sau, cháu sẽ biết được.”
Thẩm Hà càng cảm thấy mơ hồ và không hiểu.
Mà, nếu đã nói hiện giờ còn sớm quá, thế thì không lo nữa.
Trước tiên cứ sống vui vẻ cái tuổi thơ yêu nghiệt này mới hãy tính sau!
Phạm Thành Phạm Ly sau khi rời nhà Hạ gia, trạm thứ hai đi thẳng tới Dubai.
Dubai nằm ở phía Nam của Vịnh Ba Tư, thuộc vùng Trung Đông của bán đảo Ả Rập, là một thành phố trung tâm của vùng vịnh.
Là một thành thị có rất nhiều người Ả rập sinh sống, cũng là một thành thị giàu có nhất vùng Trung Đông.
Mọi người cũng đều biết rõ, nơi này toàn là những người giàu có xa hoa, và còn có những vương tử ai ai cũng đều đẹp trai hết sẩy.
Chỗ này nổi tiếng nhất có lẽ là tháp Khalifa và một khách sạn bảy sao, rất nhiều người đều vì sự nổi tiếng này mà đến.
Đương nhiên, cũng có người vì mua sắm mà đến đây.
Ai bảo ở đây cũng là thiên đường mua sắm chứ?
Cho nên, có thể đi Dubai, cũng phản ánh khía cạnh năng lực kinh tế của một người.
Phạm Thành Phạm Ly sở dĩ chọn Dubai làm trạm thứ hai, không phải là tới mua sắm.
Trên thực tế, họ muốn đi giờ nào cũng có thể được.
Bọn họ lần này đặc biệt đặt Dubai định vào trạm thứ hai, là vì Đông Tiểu Tiểu.
Bởi vì Đông Tiểu Tiểu từng ở trên bạn bè chia sẻ một lời, nói cô ấy muốn đến Dubai.
Cho nên, Phạm Thành đã đặt chuyện này vào trong lòng.
Nếu như định sẵn sẽ mắc nợ, thì sẽ cứ bồi thường bằng vật chất một chút vậy.
Đó là cách nghĩ của Phạm Thành.
Đông Tiểu Tiểu lần đầu đến Dubai.
Chưa xuống máy bay, toàn người đều bị rung động!
Dubai, đúng là danh bất hư truyền.
Từ xa xỉ là một từ rất phù hợp dùng cho Dubai.
Đi bộ trên phố Dubai, thật lòng cảm thấy rõ sự nặng nề của từ ngữ này.
Phạm Thành Phạm Ly dắt Đông Tiểu Tiểu mua sắm tẹt ga.
Chỉ cần Đông Tiểu Tiểu thích món nào, PHạm Thạnh đều không chần chừ mà mua liền để tặng cho cô ấy.
Trên đường, có không ít người ngưỡng mộ và ghen tị đến đỏ mắt.
Chỉ có Đông Tiểu Tiểu biết được Phạm Thành khi mua đồ cho cô ấy, đôi mắt không thoáng hiện tình ý gì.
Đông Tiểu Tiểu thầm lặng nhận lấy món quà của Phạm Thành.
Cô ấy bây giờ đúng là đang tự dối lòng mình.
Ngày đó cô ấy từng nói chuyện qua với nhị phu nhân của Phạm gia, nhị phu nhân từng nói qua, cả hai người đều giống nhau.
Đã biết rõ trái tim đối phương không có hướng về mình, mà vẫn giả bộ thâm tình thôi miên chính mình, để cho mình tin rằng mình đang ôm ấp tình yêu đó.
Ông Phạm cho bà ấy chỉ là vật chất, chứ không phải trái tim ông ấy.
Phạm Thành cho Đông Tiểu Tiểu cũng chỉ là vật chất, mà không phải là tình yêu.
Đàn ông của Phạm gia, muốn chiếm trọn trái tim của họ, thật sự rất khó.
Nhị phu nhân Phạm gia không muốn buông bỏ, Đông Tiểu Tiểu cũng không muốn buông bỏ.
Vì Nhị phu nhân Phạm Gia cho dù đã sinh đứa con ra cũng không vào được gia phả của nhà Phạm gia.
Thế nhưng Đông Tiểu Tiểu lại có thể.
Chỉ cần cô ấy sinh ra đứa con cho Phạm Thành, Phạm gia nhất định sẽ cho cô ấy một danh phận, và cho cả đứa bé một danh phận.
Dù rằng, đó chỉ là danh phận thôi.
Đông Tiểu Tiểu như một con cá đang chết chìm, mang đầy mâu thuẫn và cũng mang đầy ảo tưởng.
Trong suốt chặng đường Phạm Ly không có phát biểu gì, chỉ âm thầm đi theo Phạm Thành mua đồ cho Đông Tiểu Tiểu.
Đợi tới khi trên tay của vệ sĩ theo sau đã xách đầy hàng, Đông Tiểu Tiểu cuối cùng cũng mở miệng nói: “Được rồi, không mua nữa.
Đầy đủ rồi.”
Phạm Thành đưa tay vuốt gò má của Đông Tiểu Tiểu, nói: “Sao? Mệt chưa? Về khách sạn nghỉ ngơi nha! Anh với Phạm Ly còn chút chuyện, nên chưa thể về được.
Buổi tối không cần đợi tụi anh về ăn cơm.”
Đông Tiểu Tiểu vẻ mặt có chút thất vọng, nhưng cô ấy vẫn gật đầu: “Dạ được.”
Phạm Thành kêu vệ sĩ dẫn Đông Tiểu Tiểu cùng với đống món quà đi khỏi, thì mới cùng với Phạm Ly quay người đi đến một khách sạn khác ở gần biển.
Mời vào khách sạn, Phạm Thành Phạm Ly liền toàn người nằm xuống ghế sopha.
“Á, mệt chết đi.” Phạm Ly cầm lòng không đậu nói móc: “Trước đây từng đi dạo với Tiểu Thất cũng không cảm thấy mệt