Phạm Ly mỉm cười nhìn cô: "Được lên hot search cùng với Phan đại mỹ nhân là vinh hạnh của tôi".
Phan Nhuận cười khẽ, ánh mắt thêm phần chân thành: "Chúng ta ăn xong bữa cơm này, cũng coi như là bạn bè rồi nhỉ? Không cần khách sáo, cứ gọi tôi là Phan Nhuận, Phan đại mỹ nhân là người khác gọi lung tung đó, nếu anh gọi tôi như vậy, tôi sẽ ngại lắm".
Phạm Ly gật đầu: "Được, vậy tôi không khách sáo với em nữa".
Phan Nhuận vẫy tay, chuẩn bị thanh toán.
Nhưng phục vụ nói rằng, Phạm Ly đã trả tiền rồi.
Phan Nhuận bất đắc dĩ nhìn Phạm Ly.
Phạm Ly cười ha ha nói: "Để cô nợ tôi mấy lần, vậy thì sau khi về nước, tôi muốn mời cô ăn, cô mới không từ chối".
Phan Nhuận bật cười: "Sao lại thế? Cùng ăn với anh tôi cảm thấy rất vui.
Một bữa cơm thoải mái như vậy, tôi muốn còn không được nữa là".
"Vậy, cô có muốn phát triển ở Công ty giải trí Phạm Thị không? Cô sẽ có cơ hội dùng bữa với ông chủ mỗi ngày".
Cuối cùng Phạm Ly cũng đưa ra ý tưởng của mình.
Mặc dù Phan Nhuận sớm biết Phạm Ly ân cần với cô như vậy, thực chất là muốn kéo cô sang đó.
Nếu như là người khác nói, cô sẽ từ chối ngay.
Nhưng đối phương lại là Phạm Ly, cô nhất thời hơi do dự.
Phạm Ly nói tiếp: "Tất nhiên, cho dù không đến Công ty giải trí Phạm Thị, cô vẫn có thể ăn cơm với tôi".
Phan Nhuận mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Phạm Ly: "Tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ".
Phạm Ly cũng nở nụ cười.
Hình ảnh hai người nhìn nhau cười, đã bị ai đó chụp lại.
Ăn cơm xong, sau khi đưa Phan Nhuận về, Phạm Ly liền đi tìm Phạm Thành.
Phạm Thành cũng vừa giải quyết xong việc của mình, vừa nhìn thấy Phạm Ly, liền nói: "Việc hôm nay làm rất tốt! Cổ phiếu nhà chúng ta tăng vọt".
Phạm Ly nhướng mày: "Xem ra chúng ta sớm nên giở chiêu mỹ nam kế mới phải! Cứ như vậy, cổ phiếu nhà mình ngày nào cũng tăng đều đều".
Phạm Thành cười ha hả, nói: "Lần này đúng là được dựa hơi Phan Nhuận rồi.
À, em đã thăm dò cô ấy chưa? Cô ấy liệu có muốn vào Công ty giải trí Phạm Thị không?".
"Cô ấy không từ chối thẳng, nói sẽ suy nghĩ".
Phạm Ly nhún vai nói: "Em cũng không hỏi thêm nữa".
Phạm Thành trầm ngâm một lát, nói: "Vậy thì có hy vọng! Trước đây, người khác đưa ra lời mời, cô ấy luôn thẳng thừng từ chối.
Nhưng cô ấy không từ chối em".
Phạm Ly gật đầu: "Mong là thế".
"Phạm Ly, em không cảm thấy, ánh mắt cô ấy nhìn em rất đặc biệt à?".
Phạm Thành đang lướt facebook, vừa lướt xem ảnh vừa nói.
"Vậy sao? Em không cảm nhận được".
Phạm Ly thờ ơ đáp.
Phạm Ly phóng to mấy tấm ảnh lên, ánh mắt Phan Nhuận nhìn Phạm Ly, quả thực có gì đó rất rạo rực và chân thành.
Nếu như đây không phải kỹ thuật diễn, vậy thì chắc Phan Nhuận thích Phạm Ly rồi.
Phạm Thành liếc nhìn vẻ mặt vô tâm vô tư của Phạm Ly, lòng hơi động, có lẽ đây là một cơ hội!
Phan Nhuận không giống những cô gái khác.
Cô chín chắn, hiểu biết, có thủ đoạn, hơn nữa có tính nhẫn nại.
Nếu cô đến với Phạm Ly, biết đâu Phạm Ly có thể tìm lại được mình của ngày xưa.
Phạm Thành không nói ra suy nghĩ của mình, mà quyết định tìm cơ hội thăm dò Phan Nhuận xem sao.
Phạm Ly nhìn quanh, hỏi: "Đông Tiểu Tiểu đâu? Không có trong phòng à?".
Phạm Thành đáp: "Ừ, ra ngoài rồi".
Phạm Ly cười khúc khích: "Cô ấy vậy mà lại không ở đây quấn quýt anh sao?".
"Chuyện tối qua chỉ là ngoài ý muốn, coi như một lời cảnh cáo".
Phạm Thành nhìn Phạm Ly, nói: "Cô ấy có gan làm lần một, chưa chắc đã có gan làm lần thứ hai".
"Được, vậy nói xem thành quả của anh thế nào đi".
Phạm Ly nghiêm mặt nói: "Bên anh có thu hoạch gì chưa?".
"Anh vừa tiếp xúc với đối phương một lần, về vấn đề nguồn năng lượng chúng ta vẫn không nên dễ dàng chen vào".
Phạm Thành nhíu mày nói: "Anh đã gọi điện cho Hạ Nhật Ninh, Hạ Nhật Ninh nói bây giờ tốt nhất là hãy quan sát đã.
Sau khi bên này ổn định, chúng ta quyết định cũng chưa muộn".
Phạm Ly gật đầu: "Nhất Phi nói sao?".
"Quan điểm của Nhất Phi cũng không khác Hạ Nhật Ninh lắm.
Nhưng Nhất Phi bảo,