Ba của Đông Tiểu Tiểu dặn dò rất nhiều điều, Đông Tiểu Tiểu vừa nghe vừa rơi lệ, nhưng cô không dám để ba nghe được tiếng nghẹn ngào của mình, chỉ có thể kiếm cớ tắt máy.
Đông Tiểu Tiểu quăng điện thoại sang một bên, ôm đầu gối khóc một trận.
Sau khi Phạm Thành Phạm Ly rời khỏi phòng thì tiếp tục nghiêm túc thảo luận khả năng Phan Nhuận gia nhập vào giải trí Phan Nhuận là bao nhiêu.
Phạm Thành hàm xúc nói với Phạm Ly: “Anh cảm thấy có thể dùng mỹ nam kế.”
Phạm Ly liếc xéo Phạm Thành: “Không được.”
Phạm Thành nói nghiêm túc: “Anh nói thật đấy, Phạm Ly, anh đã nhìn bức ảnh em ăn cơm với Phan Nhuận rồi, rõ ràng cô ấy có hứng thú với em.
Hơn nữa người phụ nữ này rất thông minh, không lỗ mãng, không khiến người ta chán ghét.”
“Đúng là không khiến người ta chán ghét.” Phạm Ly gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Là một người phụ nữ biết chừng mực, không ỷ mình là phụ nữ mà đưa ra những yêu cầu quá đáng, rất biết điều, cũng có năng lực.”
“Vậy nên vì sao không dùng thân phận là bạn bè mời cô ấy đến giải trí Phạm thị của chúng ta chứ?” Phạm Thành cười khẽ: “Mỹ nam kế không nhất định là phải dùng danh nghĩa tình yêu.”
Phạm Ly cười: “Em hiểu ý của anh! Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho em.”
“Đi thôi, cùng đi.” Phạm Thành nói Phạm Ly: “Anh cũng ở đây mà không gặp thì không hợp lí cho lắm!”
Phạm Thành, Phạm Ly nhìn nhau nở nụ cười.
Anh em song sinh ít nhiều gì cũng ăn ý hơn người bình thường.
Phạm Ly gọi vào số Phan Nhuận: “Người đẹp Phan, có thể mời cô ra ngoài hóng gió đêm một lát được không?”
Phan Nhuận nghe điện thoại, cười như bông hoa mùa xuân: “Đương nhiên là có thể rồi, mong mà không được.”
“Vậy chúng ta gặp nhau ở Lobby.” Phạm Ly tắt điện thoại, ra dấu ok với Phạm Thành.
Hai người tới khách sạn Lobby, không lâu sau, Phan Nhuận mặc một bộ thể thao màu hồng gọn nhẹ bước ra.
Cô ấy đi giày bệt, vơi đi cảm giác nữ vương, thêm chút hương vị thiếu nữ.
Khi buộc tóc lên, trông cô cũng như thể mới hai mươi.
Làn da nõn nà, năm tháng không để lại bất cứ dấu vết nào trên khuôn mặt cô.
Thấy Phạm Thành Phạm Ly đều ở đây, Phan Nhuận hơi bất ngờ, nhưng ngay sau đó thì bình thường trở lại, cười nói: “Oa, nhan sắc của hai anh đúng là khiến người xung quanh phải cảm thấy tự ti.”
“Khiêm tốn rồi! Sao so được với người đẹp Phan chứ?” Hai người nói đồng thanh.
Ba người đều nở nụ cười, cùng nhau đi ra ngoài.
Phan Nhuận bước nhỏ nhưng đi nhanh, vừa hay theo kịp tốc độ chân dài của Phạm Thành, Phạm Ly.
Ba người có thể thả lỏng nói chuyện, Phan Nhuận còn có thể đạt được mục đích rèn luyện sức khỏe, cùng coi như một công đôi việc.
Phạm Thành, Phạm Ly ra dấu bằng mắt với nhau, sau đó nói với Phan Nhuận: “Bước tiếp theo cô định đi đâu?”
“Bước tiếp theo? Không biết nữa.
Tôi có mấy ngày nghỉ, chắc là sẽ đi khắp nơi xem sao.” Phan Nhuận vừa thể dục cổ vừa đáp: “Mua đồ ở đây cũng tạm được, chứ còn đi chơi thì phải đổi một nơi khác.”
“Có một yêu cầu quá đáng.” Phạm Ly nói: “Cô xem đấy, anh tôi dẫn bạn gái theo, chỉ có mình tôi là FA bị hành hạ, quả thực tôi đã nhận quá nhiều nội thương rồi!”
Ánh mắt Phan Nhuận lóe lên, với trí thông minh của mình, cô đã đoán ra lời mà Phạm Ly chuẩn bị nói tiếp.
Cô bước chậm lại, cười cười: “Không sao, tôi cũng là FA.”
“Vậy tôi có thể mời vị FA xinh đẹp, hào phóng này làm đồng bạn cùng đi du lịch với chúng tôi không?” Hai tay Phạm Ly ghép thành chữ thập: “Tôi sẽ thanh toán mọi chi phí, không để cô tốn một đồng nào!”
Phan Nhuận bật cười.
Đương nhiên cô không phải người thiếu tiền như vậy.
Nhưng lời này được nói ra từ miệng Phạm Ly thì lại thật buồn cười.
Phan Nhuận cười nói: “Thêm một FA như tôi chỉ càng thêm chiếu sáng cho hành tinh của bọn họ thôi!”
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta phải chiếu mù mắt bọn họ! Ai bảo bọn họ cứ tình tình cảm cảm trước mặt tôi.” Phạm Ly cố tình nói.
Phạm