Nếu như không phải biết rõ lý do Phạm Thành ở bên Đông Tiểu Tiểu, thực ra phần lớn đều là vì cậu ta, cậu ta tuyệt đối sẽ phản đối Phạm Thành và Đông Tiểu Tiểu bên nhau.
Nhưng Phạm Thành hy sinh là vì cậu ta.
Cậu ta không thể nói gì khác.
Nhưng, Đông Tiểu Tiểu không thích Thẩm Thất, đây là một trong nguyên do Phạm Ly ghét cô ta.
Tiểu Thất đáng yêu như thế, có thể không thích nhưng đừng ghét.
Hôm đó khi ăn cơm cũng Thẩm Thất, thái độ Đông Tiểu Tiểu với Thẩm Thất, Phạm Ly rất không thích.
Dù cho là về sau Đông Tiểu Tiểu không ngừng giải thích, cậu ta cũng không thích.
Phạm Thành nhìn lấy Đông Tiểu Tiểu ân cần múc canh bới cơm cho anh ấy, không kiềm được hỏi: “Em tại sao không thích Tiểu Thất?”
Tay của Đông Tiểu Tiểu đơ ra một lúc, sau đó liền cười, nói: “Anh nói gì vậy.
Em sao không thích cô ấy chứ?”
“Mắt của em không biết lừa người.” Phạm Thành nói: “Khi em đối mặt với cô ấy, nụ cười rất giả.”
Đông Tiểu Tiểu liền đưa tay sờ lên mặt mình: “Không có.”
“Đây chính là sự khác biệt giữa em và Phan Nhuận.” Phạm Thành cúi đầu húp một ngụm canh, nói: “Nếu em thông minh như Phan Nhuận, có lẽ anh sẽ suy nghĩ cùng em bên nhau.”
Sắc mặt Đông Tiểu Tiểu liền trắng bệch.
“Được rồi, anh ăn no rồi.
Em ăn nhiều chút.” Phạm Thành đứng dậy nói: “Công ty còn có việc, tối nay anh phải tăng ca.
Em nghỉ ngơi sớm.
Có thời gian anh sẽ qua thăm em.”
Đông Tiểu Tiểu liền đặt đũa xuống, nói: “Ăn ít như thế, có cần em đóng hộp cho anh một ít, để dành tăng ca mà ăn đêm không?”
“Không cần đâu.” Phạm Thành đưa tay sờ vai của Đông Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu đừng suy nghĩ lung tung.
Chăm lo sức khỏe thật tốt, lo cho bản thân tốt vào.
Không cần biết sau này ra sao, em mãi là bạn gái của anh.”
Đáy mắt của Đông Tiểu Tiểu nước mắt lưng tròng.
Anh ấy đây là an ủi mình sao?
Được thôi, rõ biết đây chỉ là an ủi, bản thân vẫn cứ nghĩ nhiều.
Đông Tiểu Tiểu gật đầu, đưa Phạm Thành rời khỏi.
Nhìn theo bóng xe Phạm Thành càng ngày càng xa, Đông Tiểu Tiểu liền dựa vào cây cột nhà gần cửa, ánh mắt dần trở nên ảm đạm.
Đúng thế, cô ấy thực sự không thích nổi Thẩm Thất.
Cô ấy thường hay tự chủ mà đem Thẩm Thất xem như kẻ địch tình địch giả tưởng.
Ai kêu Phạm Thành quá quan tâm cô ấy làm gì?
Thậm chí còn là người phụ nữ được quan tâm hơn cả bạn gái, làm sao có thể không cảnh giác chứ?
Đúng thế, cô ấy không thông minh như Phan Nhuận, cô ấy học không biết cách giả vờ.
Cô ấy cũng không muốn như thế.
Cô ấy chỉ là không khống chế được bản thân.
Lúc nhỏ, cô ấy chính là như thế.
Xuất thân từ thư hương thế gia như cô ấy, trước giờ đều là người tài giỏi xuất sắc trong mắt bạn bè.
Tuy rằng xuất thân của cha mẹ cô ấy không được tính là danh môn, nhưng cũng là phần tử tri thức cao cấp tại xứ đó.
Cho nên, từ nhỏ tới lớn họ kỳ vọng rất cao vào cô ấy.
Từ khi còn nhỏ, thì đã đăng ký cho cô ấy rất nhiều lớp học thêm, đào tạo cô ấy thành người giỏi dang trong đám bạn.
Sau khi đi học, bởi vì sự xuất sắc của cô ấy mà bị rất nhiều bạn học bài xích.
Có một bạn học nữ trông rất thật thà, trên bề mặt là chị em tốt với cô ấy, sau khi moi được chuyện của cô ấy, liền đem bí mật của cô ấy tung tin ra ngoài.
Con đem chuyện cô ấy yêu thầm bạn nam thần kế bên lớp mà truyền ra ngoài.
Một lúc liền khiến cho ánh mắt bạn học nhìn cô ấy tràn đầy sự cười nhạo và khác lạ.
Cô ấy từng bị đả kích thiếu chút muốn tự sát, thành tích học tập cứ thế mà tuột dốc.
Sau này bị ép đến chuyển trường, sau khi thay đổi một môi trường mới, cô ấy mới hồi phục như thường.
Nhưng từ đó cô ấy ghét những bạn nữ có gương mặt vô tội.
Vừa hay Thẩm Thất chính là thuộc kiểu đó.
Cô ấy cứ với bộ dạng băng thanh ngọc khiết, khiến người nhìn rất chán.
Lần đầu Đông Tiểu Tiểu gặp được Thẩm Thất thì biết ngay cô ấy không thể nào làm bạn với nhau được.
Bởi vì cô ấy không thích Thẩm Thất.
Sau này dù có ép mình đi chấp nhận, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Thất, thì tâm lý được chuẩn bị sẵn liền sụp đổ ngay.
Về sau nữa, cô ấy từ từ bắt đầu tìm hiểu Thẩm Thất.
Cô ấy bắt đầu hiểu, Thẩm Thất không phải là hoa sen trắng.
Cô ấy bắt đầu không ghét Thẩm Thất nữa, nhưng cũng không thích nổi.
Đến nay, cũng