Đông Tiểu Tiểu nhìn chén trà trước mắt và thuốc bổ trong chén.
Cô biết Mộc Thanh đang chơi chữ.
Bọn họ ăn giống nhau, mặc giống nhau, hoàn cảnh cũng y hệt nhau.
“Có lẽ vậy.” Đông Tiểu Tiểu yên lặng trong giây lát rồi đáp lại.
Mộc Thanh đỡ bụng ngồi xuống trước mặt Đông Tiểu Tiểu, nói: “Vậy cô có muốn hợp tác cùng tôi không?”
Đông Tiểu Tiểu lập tức ngẩng đầu nhìn Mộc Thanh, trong đầu chợt hiện lên một vài suy nghĩ.
Từ “Hợp tác” này của Mộc Thanh có nghĩa là gì?
Mộc Thanh thấy Đông Tiểu Tiểu do dự, lập tức nói: “Mặc dù cô là bạn gái chính thức của Phạm Thành.
Nhưng chắc trong lòng cô cũng hiểu rõ vị trí bản thân mình nhỉ.
Hoàn cảnh trước mắt của tôi rất xấu, đứa con này của tôi và Phạm Ly được thụ tinh nhân tạo mà có, tôi còn chưa nói chuyện với Phạm Ly quá năm câu.
Sau khi đứa bé được sinh ra, có lẽ tôi sẽ biến mất.
Nhưng tôi mang thai đứa bé lâu như vậy, cũng sinh ra tình cảm với nó, tôi không cam tâm.
Cô Đông thì sao?”
Ánh mắt Đông Tiểu Tiểu cứng lại, cúi đầu nói: “Không cam tâm thì có thể làm thế nào? Hoàn cảnh của tôi tốt hơn cô, ít nhất nhà họ Phạm sẽ không đuổi tôi đi mà sẽ để tôi nuôi đứa bé khôn lớn.”
“Nhưng cũng chỉ là nuôi lớn thôi đúng không?” Mộc Thanh nói trúng nỗi đau của Đông Tiểu Tiểu: “Cho dù cô có sinh nhiều con hơn nữa thì cũng không phải con dâu nhà họ Phạm! Một ngày cô còn chưa ngồi lên vị trí đó thì tất cả cố gắng của cô đều là vô ích.
Sau này, họ cũng chỉ cho cô ít tiền gọi là phí bồi thường và phí chia tay mà thôi.
Chẳng lẽ thứ cô cần chỉ có vậy thôi sao?”
“Tất nhiên là không.” Đông Tiểu Tiểu buột miệng nói ra.
Mộc Thanh bật cười.
Cô đoán đúng rồi.
Đông Tiểu Tiểu che dấu bằng việc uống một ngụm thuốc bổ rồi nói: “Chúng ta khác nhau.
Pt chưa từng chạm vào người phụ nữ ngoài tôi, bây giờ anh ấy cũng không có ai khác.
Tôi không biết tương lai thế nào nhưng trước mắt tôi rất an toàn.
Mẹ quý nhờ con, có lẽ tôi hơn cô ở điểm này.”
Lời Đông Tiểu Tiểu nói ra khiến sắc mặt Mộc Thanh trắng bệch.
Đông Tiểu Tiểu lại nói: “Nhưng tôi cũng đồng ý với suy nghĩ của cô.
Chuyện tương lai ai mà biết trước được? Hoàn cảnh của cô thảm hơn tôi nhiều.
Đứa bé này được sinh ra cũng là lúc cô và nhà họ Phạm thanh toán nợ nần.
Hơn nữa, Phạm Ly đã có bạn gái rồi.
Phan Nhuận là ảnh hậu quốc tế, là đối thủ rất mạnh.
Cô muốn tranh với cô ấy, chắc chắn không phải chuyện dễ dàng gì.”
Đông Tiểu Tiểu nói xong, Mộc Thanh quả nhiên an phận hẳn.
Mộc Thanh nói: “Đúng vậy, hoàn cảnh của tôi thảm hơn cô nhiều.
Nhưng chúng ta cũng như nhau cả thôi.
Bàn về gia cảnh, nhà cô theo nghiệp nhà giáo, tôi là con gái ông chủ nhỏ.
Cô vì tình, tôi vì tiền nhưng cuối cùng kết quả cũng như nhau thôi.
Tuy tôi và Phạm Ly không có tình cảm nhưng nếu tôi có thể nhân cơ hội này đến với Phạm Ly, nhất định sẽ có kết quả tốt.”
Đông Tiểu Tiểu cười cười, không nói lời nào.
Mộc Thanh tiếp tục nói: “Nhưng tôi cũng biết chuyện này rất khó thực hiện.
Vậy nên tôi chỉ có thể giữ lại quyền nuôi đứa bé này trước.
Tôi muốn ở bên con chứ không phải lấy tiền rồi bỏ con.”
“Xin lỗi, tôi không giúp cô được.” Đông Tiểu Tiểu nghiêm túc nhìn Mộc Thanh: “Tôi không có bản lĩnh lớn như vậy.
Tôi không phải Thẩm Thất, tôi chẳng có ảnh hưởng gì tới bọn họ cả.”
“Không, còn có cơ hội phản công.” Mộc Thanh tự tin nhìn Đông Tiểu Tiểu: “Cô nên biết, năm đó Thẩm Thất cũng chỉ thay Thẩm Nhân Nhân gả vào nhà họ Hạ mà thôi.
Từ một đứa con gái gả thay nhỏ bé, biến một phát thành cô chủ nhà họ Hạ có thể hô mưa gọi gió trên trường quốc tế.
Đông Tiểu Tiểu, chúng ta cũng đâu có thua kém gì cô ta! Tại