Tư Nhiên đứng bên ngoài gõ cửa: “Anh có thể vào không?”
“Dạ, vào đi.” Thẩm Hà mỉm cười trả lời.
Tư Nhiên bước vào, vừa cuối đầu nhìn đã thấy Thẩm Hà mở hộp quà ra rồi.
Cậu tròn xoe mắt, trực giác nói cho cậu biết, người tặng hộp quà này chắc chắn là người theo đuổi Thẩm Hà.
Vả lại còn là người rất có thực lực nữa, có thể sau này sẽ là kẻ địch mạnh nhất của mình.
Tư Nhiên hỏi: “Vẫn chưa biết ai tặng món quà này à?”
Thẩm Hà lắc lắc đầu, nói: “Không biết nữa.
Mỗi năm trước ngày sinh nhật, đều có một món quà như vậy được gửi đến, kèm theo một tấm thiệp viết tay.
Ngoài ra thì không còn manh mối gì nữa.
Mami nói, những bộ lễ phục này bên ngoài không có bán đâu, toàn bộ là tự đặt may ra hết đó.
Người có thể tặng được món quà như thế không phải là người bình thường.”Tư Nhiên cảm thấy nguy cơ càng nghiêm trọng hơn.
“Thôi kệ, đối phương năm nào cũng nhớ sinh nhật của em, xem ra cũng có lòng.
Đợi sau này khi người đó xuất hiện, em sẽ nói lời cám ơn sau.
Phải rồi, anh tìm em có việc à?” Thẩm Hà ngẩng mặt lên nhìn Tư Nhiên.
Tư Nhiên liền đưa món quà đang giấu sau lưng mình ra, đưa cho Thẩm Hà: “Quà sinh nhật năm nay.
Hi vọng em sẽ thích.”
Thẩm Hà vui vẻ nhận lấy, mở ra xem, đó là một chiếc đồng hồ đeo tay.
Tư Nhiên xấu hổ nói: “Đích thân anh đã theo học sư phụ đồng hồ suốt một tháng, sau đó tự làm ra nó.
Tuy không thể so với những thương hiệu đồng hồ nổi tiếng...”
“Em thích lắm, cám ơn anh Tiểu Nhiên! Em biết anh Tiểu Nhiên muốn mua đồng hồ đắt tiền cỡ nào cũng được, nhưng tấm lòng của anh Tiểu Nhiên, mới là quý trọng nhất!” Thẩm Hà mỉm cười nói: “Nào, đeo lên cho em đi.”
Tư Nhiên liền hé nụ cười, quỳ xuống, đeo nó lên cổ tay của Thẩm Hà một cách chân thành.
Kích thước vừa đủ.
Cậu luôn luôn nhớ tất cả kích thước của Thẩm Hà.
Là tất cả.
“Phải rồi, anh Tiểu Nhiên, chú Phạm Ly và dì Phan Nhuận bọn họ vẫn chưa chịu kết hôn, có phải vì chú Phạm Ly yêu dì Phan Nhuận không đủ nhiều không?” Thẩm Hà không nhịn được hỏi Tư Nhiên.
Tư Nhiên đeo chiếc đồng hồ cho Thẩm Hà xong, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hà, nói nhỏ nhẹ: “Chuyện của người lớn, chúng ta làm sao hiểu được chứ? Có thể do chú Phạm Ly cảm thấy vẫn chưa phải là thời điểm tốt chăng?”
“Vậy cái gì là thời điểm tốt?” Thẩm Hà càng khó hiểu hơn.
“Anh cũng không biết nữa...” Tư Nhiên cũng hết sức mơ hồ.
Thế giới của người lớn đúng là phức tạp
Dù sao hai đứa cũng không hiểu tại sao chú Phạm Ly và dì Phan Nhuận hẹn hò với nhau đã năm năm rồi, nhưng vẫn không kết hôn, rốt cuộc là vì sao...
Bọn nhỏ không hiểu, nhưng đâu có nghĩa đám người lớn không hiểu.
Nhất là người trong cuộc.
Thật ra Phan Nhuận cũng muốn kết hôn lắm, nhưng thái độ hiện tại của Phạm Ly, cô không hiểu.
Năm năm trước, ngay lúc Mộc Thanh lâm bồn đã uy hiếp Phạm Ly, sinh con ra rồi anh phải ở bên nó một thời gian, Phạm Ly đã đồng ý.
Ai ngờ, đã ở bên cạnh hẳn năm năm, đến giờ vẫn chưa rời xa.
Thời gian năm năm này, Mộc Thanh luôn lấy cớ kêu Phạm Ly đến thăm con, mời Phạm Ly về nhà ăn cơm.
Lúc bắt đầu Phạm Ly đã không muốn đi gặp đứa nhỏ và cũng không muốn về ăn cơm.
Nhưng khi đứa nhỏ biết gọi ba, đã biết gọi điện thoại cho Phạm Ly.
Nghe giọng nói non nớt trong điện thoại gọi ba, trái tim Phạm Ly, cảm thấy yên bình một cách kỳ lạ, sau đó miễn cưỡng đồng ý về ăn cơm.
Một lần hai lần ba lần, nhiều lần hơn nữa, Phạm Ly cuối cùng đã bộc phát tình yêu cha con, từ từ chấp nhận đứa con Phạm Đinh Đinh này.
Nhìn thấy còn vài ngày nữa là đến sinh nhật năm tuổi của Phạm Đinh Đinh, nhà họ Phạm nói cỡ nào cũng phải tổ chức thật hoành tráng, nên Phạm Ly đã hứa với Phạm Đinh Đinh, sẽ ở cùng bên cậu để chúc mừng ngày sinh nhật.
Phan Nhuận với thân phận là bạn gái chính thức của Phạm Ly, trong năm năm nay, vẫn chưa mang thai.
Hai người bọn họ không nói, bên ngoài không ai biết rốt cuộc là chủ ý của ai.
Phạm Ly như thế, Phạm Thành cũng không khá hơn.
Phạm Đậu Đậu cũng đã năm tuổi rồi, Đông Tiểu Tiểu mãi đến giờ cũng chỉ là bạn gái Phạm Thành, không phải vợ chính thức.
Phạm Đậu Đậu vẫn may mắn hơn Phạm Đinh Đinh ở chỗ, cậu có