Đông Tiểu Tiểu cũng không khuyên nhủ Mộc Thanh như lúc trước nữa, cô chỉ nói: “Vậy cô cẩn thận một chút.”
“Yên tâm.
Tôi không ngu ngốc đâm đầu về phía trước đâu.” Mộc Thanh oán hận nói: “Năm năm rồi, tôi không thể nhẫn nhịn được nữa Đông Tiểu Tiểu à.
Dù sống hay chết, tôi cũng muốn có một kết thúc.”
“Vậy tôi không khuyên cô nữa, cô tự lo liệu cho ổn thỏa.” Đông Tiểu Tiểu nói: “Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ không xen vào chuyện của cô nữa.
Cô cũng không cần nói cho tôi.”
“Tôi biết rồi, cô yên tâm, tôi sẽ không khai cô ra đâu.” Mộc Thanh biết Đông Tiểu Tiểu sợ bị liên lụy, vì vậy mới giễu cợt: “Ai làm người nấy chịu.
Tôi muốn có một cái kết rồi.”
Ngắt máy, Đông Tiểu Tiểu cầm điện thoại, ngẩn người đứng trước cửa sổ.
Phạm Đậu Đậu đang chơi cùng người làm, trong sân đầy ắp tiếng cười đùa vui vẻ.
Đông Tiểu Tiểu chống tay lên khung cửa sổ, ngắm bóng dáng của Phạm Đậu Đậu, cõi lòng đầy phiền muộn.
Cuối cùng Mộc Thanh cũng hạ quyết tâm rồi.
Còn bản thân mình vẫn không dám mạo hiểm.
Dù Phạm Đậu Đậu vẫn có thể gọi cô là mẹ, nhưng bản thân cô chỉ có thể ở bên cạnh Phạm Thành với tư cách là bạn gái.
Ít ra, bây giờ bên Phạm Thành không có người phụ nữ khác.
Cho dù hắn rất ít khi tới đây, hơn nữa lần nào tới cũng chỉ vì con trai.
Nhưng ít ra, ít ra thì mình còn có tia hy vọng.
Còn Mộc Thanh không giống như vậy.
Phạm Thành và Phan Nhuận yêu nhau, cả thế giới đều biết Phan Nhuận, còn Mộc Thanh thì không ai hay biết.
Phạm Đinh Đinh cũng không hề biết rằng mẹ ruột của nó đang ở ngay bên cạnh nó.
Huống hồ, Phạm Thành và Phạm Ly giống hệt nhau.
Mỗi lần Phạm Thành đến thăm cô và Phạm Đậu Đậu, Mộc Thanh đều không thể kiềm chế được sự ghen tỵ.
Cho nên, Mộc Thanh mất kiên nhẫn là điều có thể hiểu.
Nhưng bản thân cô nhất định phải kiên nhẫn.
Vì Phạm Thành!
Đông Tiểu Tiểu thầm cảnh cáo bản thân, tuyệt đối không được làm chuyện liều lĩnh như Mộc Thanh.
Vừa hay cô có thể lợi dụng việc làm của Mộc Thanh để dò xét tình hình của đàn ông nhà họ Phạm.
Phạm Thành và Phạm Ly là anh em sinh đôi, tâm linh tương thông.
Có lẽ ý kiến của họ cũng tương tự nhau.
Lúc này, Phạm Đậu Đậu quay đầu nhìn thấy Đông Tiểu Tiểu, liền hét to: “Mẹ ơi, mẹ cũng ra đây chơi đi!”
Một tiếng “Mẹ” khiến trái tim Đông Tiểu Tiểu trở nên ấm áp.
Đông Tiểu Tiểu xua tay, ra hiệu cho Phạm Đậu Đậu tự chơi một mình.
Vì một tiếng “Mẹ” này, dù có uất ức thế nào cũng đáng.
Thoáng một cái, đã đến cuối năm.
Sinh nhật năm tuổi của Phạm Đậu Đậu và Phạm Đinh Đinh cũng sắp tới.
Phạm Thành và Phạm Ly đang bàn bạc nên tổ chức sinh nhật cho bọn trẻ như thế nào.
Bà Cung Trân và ông Phạm cũng giới hạn khách mời, mọi người sẽ tụ tập ở trang viên Cảnh Hoa để chúc mừng sinh nhật cho bốn đứa trẻ.
Thẩm Lục và Sùng Minh cũng về nước từ rất sớm, để chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Thẩm Viễn và Thẩm Mạch.
Không lâu nữa là đến sinh nhật của bốn đứa trẻ nên khách khứa được mời cũng nhiều.
Thẩm Thất giao chuyện này cho Tư Cẩm Y toàn quyền phụ trách.
Tư Cẩm Y là giám đốc kinh doanh, còn phải phụ trách tổ chức tiệc sinh nhật cho bốn đứa trẻ, nên cô vô cùng bận rộn.
Thẩm Tứ giận dỗi, mang Tiểu Nãi Oa đến.
Thế là, hoa trang Cảnh Hoa càng thêm náo nhiệt hơn.
Một đám nhóc con!
Quả thực vô cùng ồn ào!
Hiện tại, trong mấy đứa trẻ thì Tư Nhiên và Thẩm Hà là lớn tuổi nhất.
Tư Nhiên chững chạc, nên Thẩm Hà lập tức trở thành nữ hoàng.
Hạ Thẩm Châu, Văn Giản Thanh, Thẩm Viễn, Thẩm Mạch, và Tiểu Nãi Oa nhà Thẩm Tứ đều vâng lời chị đại.
Không ai dám phản đối!
Chị đại biết đánh người đó!
Chị đại đánh rất đau.
Ừm, không sai, bây giờ mọi chuyện đều do Thẩm Hà quyết định.
Nó dẫn đầu đám em trai em gái tạo phản, rồi gây họa, thế là Tư Nhiên lại phải gánh tội giúp nó.
Bây giờ Thẩm Hà ngồi ở trên tường, hai chân đung đưa, ăn hoa quả mà đám em út dâng tặng, nói: “Chú Phạm cũng thật là, đã đến lúc này rồi mà vẫn chưa cho Phạm Đậu Đậu và Phạm Đinh Đinh đến đây.
Bọn họ là nhân vật chính của buổi tiệc cơ mà!”
Thẩm Mạch nhìn Thẩm Hà bằng ánh mắt sùng bái: “Chị Tiểu Hà nói đúng.”
Thẩm Hà nói tiếp: “Nghe nói tiệc sinh nhật năm nay được tổ chức rất long