Lời của Văn Nhất Phi, đã nhắc nhở cho Phạm Ly.
Đúng vậy.
Phạm Đinh Đinh bây giờ vẫn còn nhỏ, vẫn có thể giấu được nó.
Nhưng đến cuối cùng nó cũng phải trưởng thành, hơn nữa với thân phận người kế thừa của thế hệ sau của Phạm gia sau này, có thể đứng trên một vị trí đủ cao.
Đến lúc đó, thì sẽ không có bí mật gì có thể giấu được nó.
Vì vậy bây giờ phải xử lý chuyện này một cách thật cẩn thận.
Nếu không thì, hai cha con sau này có ác cảm với nhau, thì không tốt rồi.
Hạ Nhật Ninh nói: “Trực tiếp đày đi chỗ khác đi, để cô ta mãi mãi không có cơ hội trở về làm mưa làm gió.”
Văn Nhất Phi lại nói: “Cũng không được, nếu như sau này Phạm Đinh Đinh muốn tìm cô ta, thì bất luận là ở đâu thì nó cũng sẽ tìm ra thôi.
Nếu như ả Mộc Thanh này còn muốn tiếp tục làm loạn, thì cũng chẳng thể đề phòng.”
Phạm Ly liền cảm thấy có chút nóng lòng: “Vậy đánh cũng không đánh được, mắng cũng không mắng được, tôi đưa đi xa cũng không được sao? Không phải vì Phạm Đinh Đinh thôi sao? Tôi huỷ bỏ quyền thừa kế của nó là được chứ gì.
Tôi thân là cha của nó, không lẽ cũng phải bị một đứa trẻ cản trở sao?”
“Được rồi, đừng nói những lời giận dỗi này nữa.” Thẩm Thất nói: “Sở dĩ bây giờ Mộc Thanh vẫn chưa cam tâm, chẳng qua cũng chỉ vì muốn có một gia đình hoàn thiện.
Chuyện này cũng không gì đáng trách.
Chuyện này, mình hãy bàn bạc kỹ hơn đi.
Vừa rồi mẹ cậu mới gọi điện cho mình, kêu hai anh em cậu mau chóng về nhà.”
“Ừ biết rồi.” Phạm Thành Phạm Ly cùng lúc trả lời.
Phạm Ly lại nói với Thẩm Thất: “vậy về phía Phan Nhuận thì nhờ vào cậu nha.”
“Yên tâm đi.” Thẩm Thất gật đầu: “Có mình mà!”
Phạm Thành Phạm Ly đã nhanh chóng quay trở về nhà trước, còn ông Phạm và bà Cung Trân thì nổi giận đùng đùng.
Họ tuyệt đối không ngờ đến Mộc Thanh lại cả gan làm loạn như vậy, dám bỏ thuốc cho Phạm Ly, hơn nữa lại còn bỏ thuốc mạnh nữa!
Phạm Ly suýt chút nữa đã bị huỷ diệt rồi!
Nếu như không nhờ có Phan Nhuận, e rằng hậu quả khó lường!
Vì vậy họ chuẩn bị đợi Phạm Thành Phạm Ly trở về, để xem xét giải quyết Mộc Thanh như thế nào.
Phạm Ly vừa trở về, liền nói với họ những lo ngại mà Thẩm Thất đã nghĩ đến.
Bà Cung Trân cười lạnh lùng và nói: “Người thừa kế? Có Phạm Đậu Đậu là đủ rồi, nếu như Phạm Đinh Đinh dám đứng về phía mẹ nó, mà quên đi công ơn của Phạm gia chúng ta, vậy thì kẻ vong ơn bội nghĩa đó giữ lại để làm gì?”
Ông Phạm chau mày nói: “Vậy thì không thể nói như vậy được...”
“Họ Phạm kia tôi nói cho ông biết, trong chuyện này mà ông còn làm trái lại với tôi, thì ông không xong với tôi đâu đấy!” Bà Cung Trân đã thật sự tức giận, lông mày dựng đứng lên, chỉ thẳng vào ông Phạm nghiến răng nghiến lợi nói: “Phạm Ly có phải là con ông không vậy? Con ông bị người phụ nữ đó hãm hại, mà ông còn nói tốt cho cô ta sao?”
Ông Phạm quả nhiên không dám hé môi nữa.
Nhiều năm như vậy, ông ta vẫn biết rất rõ, Bà Cung Trân là thật hay là giả giận dữ.
Bà Cung Trân tiếp tục nói: “Chuyện này tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được, ả Mộc Thanh này không biết tốt xấu gì! Lại dám mơ mộng hão huyền làm thiếu phu nhân của Phạm gia sao? Thiếu phu nhân của Phạm gia dễ làm vậy sao? Biết vậy lúc trước không nên mềm lòng, để cô ta ở bên cạnh Phạm Đinh Đinh, vậy thì sẽ không xảy ra chuyện này rồi.”
Vừa dứt lời, bà Cung Trân liền quay sang hỏi Phạm Ly: “Con đã kiểm tra triệt để hết chưa, thật sự không có vấn đề gì chứ.”
Phạm Ly lắc đầu, ngồi ở một bên, nói: “Cha mẹ muốn xử lý Mộc Thanh như thế nào con không ý kiến, nhưng suy nghĩ của cá nhân con cũng gần giống với mẹ vậy.
Nếu Phạm Đinh Đinh là người vong ơn bội nghĩa, thì con sẽ xem như chưa từng có đứa con này.”
Ông Phạm nói: “Được được được, các người nói vậy thì vậy.”
Phạm Thành nói: “Ba mẹ, hiện giờ ả Mộc Thanh đó đang có người canh giữ ở trên xe, trước tiên chúng ta hãy kiếm một chỗ để nhốt cô ta lại, nếu không, lỡ cho cô ta chạy thoát, thì sau này lại càng phiền phức hơn.”
“Đứa con nói rất đúng.” Bà Cung Trân lập tức bình tĩnh lại, thân là đại tiểu thư nhà họ Cung, bà ta đương nhiên có sự kiêu hãnh và quan hệ rộng rãi của mình, bà ta lập tức cười một cách lạnh lùng, và nói: “Dám bắt nạt con của ta, xem con ta không có mẹ ruột sao? Người phụ nữ này, ta sẽ dẫn đi!”
“Tốt tốt tốt, bà nói vậy thì làm vậy.” Ông Phạm vẫy vẫy tay, hoàn toàn không dám có ý kiến