Thẩm Hà vừa quay đầu lại, liền thấy hoàng tử Joel đang tựa vào cửa, tốt đẹp đến mức khiến người ta không nhìn sang chỗ khác được.
Hoàng tử Joel cũng mỉm cười cúi đầu nhìn Thẩm Hà: “Anh biết mấy hôm nay em bận nên không quấy rầy em.
Hội nghị hôm nay diễn ra có thuận lợi không?”
Thẩm Hà đưa tập văn kiện trong tay cho người khác, nói: “Đưa đến phòng học của tôi đi.”
Người đó cầm lấy tập văn kiện rồi ra ngoài.
Thẩm Hà nói với Joel: “Được, đúng lúc em cũng đang khát.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, cùng đi tới nhà ăn hình xoắn ốc nhỏ cách dãy lớp học không xa.
Hai người chọn một vị trí dưới gốc cây, hóng gió, thưởng thức trà.
“Thế nào? Có nơi nào cần anh giúp đỡ không?” Ánh mắt joel như đang cười với Thẩm Hà: “Mặc dù anh mới tới, có nhiều chuyện chưa quen, nhưng anh vẫn có thể giúp em một số chuyện.”
Thẩm Hà lắc đầu: “Người chủ trì hội nghị lần này là anh của em, em chỉ làm phụ tá cho anh ấy.
Anh ấy mới trở về, trong nước có rất nhiều cổ đông muốn thấy năng lực và biểu hiện của anh ấy.
Vậy nên anh ấy là người đưa ra đa số quyết sách.
Em chỉ phân tích và dự trù số vốn cho anh ấy thôi.
Đúng rồi, mấy ngày nay anh đã thích nghi được với trường học chưa?”
“Ngoại trừ việc luôn có những nữ sinh khó hiểu chạy tới tỏ tình, những cái khác đều đã thích nghi rồi.” Hoàng tử Joel trả lời hài hước.
Thẩm Hà phì cười ra tiếng.
Được rồi, con gái bây giờ đều rất bạo dạn!
“Vậy có người tỏ tình với em bao giờ chưa?” Joel hỏi dò.
Thẩm Hà chỉ vào mũi mình: “Em á? Anh nghĩ nhiều rồi! Bao năm qua chưa từng có ai tỏ tình với em.
Em thật thất bại!
Con ngươi xanh biếc của Joel như ngộ ra gì đó.
E rằng không phải không có ai tỏ tình, mà là bị người ta ngăn cản thì đúng hơn.
Tư Nhiên ở bên cạnh cô không thể ngồi không mà không làm gì được.
Cậu trai đó không ngốc chút nào.
Xem ra mình cũng phải cảm ơn Tư Nhiên cho tử tế, nếu không có cậu ta, e rằng bên cạnh Thẩm Hà sẽ có một đống ong bướm.
Thẩm Hà tỏ ra rất thất bại: “Chắc là do em chưa đủ tốt chăng.
Anh xem, Tiểu Uyển cũng có rất nhiều người theo đuổi, nhưng chưa từng có ai theo đuổi em.
Nhưng mà Tiểu Uyển chẳng đồng ý ai cả.
Anh nói xem, có phải Tiểu Uyển rất xứng với anh trai em không?”
“Đúng là rất xứng.” Joel nói theo lời của Thẩm Hà: “Em hi vọng bọn họ đến với nhau à?”
“Em hi vọng thì có tác dụng gì chứ? Bọn họ phải có cảm giác với nhau mới được.” Thẩm Hà trả lời ỉu xìu: “Nhưng Tiểu Uyển là công chúa, không được tự ý quyết định cho hôn nhân của mình.
Anh Joel, người trong hoàng thất đều như vậy sao?”
“Cũng không hẳn.” Joel lắc đầu trả lời: “Còn phải xem là đất nước, khu vực và hoàng thất nào.
Anh có quyền lựa chọn hôn nhân của mình, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là từ bỏ quyền thừa kế vương vị.
Nhưng đối với anh mà nói, chuyện thừa kế vương vị cũng chẳng có gì là hấp dẫn cả.
Anh thích cuộc sống tự do, không gò bó, sống những ngày tháng thoải mái nhất cùng với người thương.”
Càng nói, ánh mắt của Joel càng thêm nóng cháy.
Đáng tiếc Thẩm Hà cúi đầu nên không phát hiện ra.
Trong lúc Joel và Thẩm Hà hẹn gặp nhau, Thẩm Duệ cũng tới tìm Tiểu Uyển.
Khác với sự thoải mái của Joel, Thẩm Duệ không có dễ chịu như vậy.
Thấy Thẩm Duệ tới mời mình, Tiểu Uyển từ chối: “Xin lỗi, lát nữa tớ còn phải tới lớp học thể hình, để hôm khác đi.”
“Bạn Tiểu Uyển.” Thẩm Duệ lâp tức chắn ở cửa, nói với Tiểu Uyển: “Tớ không chỉ muốn uống nước với cậu, tớ có chuyện muốn nhờ cậu giúp.”
Nghe Thẩm Duệ nói vậy, Vu Tiểu Uyển mới nhìn thẳng vào Thẩm Duệ: “Chuyện gì?”
“Chuyện của Thẩm Hà.
Cậu chắc chắn muốn nói ở đây sao?” Thẩm Duệ cười rất đẹp trai.
“Vậy được rồi, chúng ta qua bên kia ngồi rồi nói.” Lúc này Vu Tiểu Uyển mới nhận lời mời của Thẩm Duệ.
Dù sao Tiểu Hà cũng là bạn tốt duy nhất của cô ở trong nước, cô không thể không quan tâm đến chuyện của Tiểu Hà.
Hai người chọn tầng trên cùng của quán cà phê, nhàn nhã nghe một bản nhạc piano du dương, thưởng thức cà phê được xay tại chỗ, yên tĩnh chỉ còn