Vu Tiểu Uyển lập tức giữ lấy tay Thẩm Hà, cô nói vội vàng: “Tớ biết ngay cậu sẽ làm vậy nên mới nghỉ học! Thẩm Hà, cậu không phải trẻ con, không thể làm việc bốc đồng như vậy! Cậu phải biết, tớ là công chúa của nước E, tớ không thể quyết định hôn nhân của mình được! Thẩm Hà, cậu đừng làm khó tớ, cậu làm khó tớ chính là làm khó mẹ tớ! Mẹ tớ không phải vương phi duy nhất của hoàng thất! Nếu tớ không phấn đấu vì bà ấy, địa vị của mẹ sẽ trở nên khó coi, sẽ bị những người khác bắt nạt, cậu có biết không?”
Thẩm Hà lập tức dừng bước.
Sao có thể chứ?
Bạn thân của cô lại bị bán đi vì lợi ích?
Vu Tiểu Uyển kéo Thẩm Hà trở lại, cô nắm lấy cổ tay Thẩm Hà, nói chân thành: “Tiểu Hà, tớ biết cậu nghĩ cho tớ, tớ cũng hiểu tình nghĩa của cậu.
Nhưng tớ là công chúa, ngay từ giây phút chào đời, tớ cũng đã mang theo sứ mạng của mình.
Hôn nhân chính trị là lối đi duy nhất của tớ.
Tớ không có lựa chọn nào khác.
Cho dù tớ từ bỏ thân phận công chúa, cũng không thể tránh thoát được cái trách nhiệm này.
Những năm nay tớ ở trong nước, được cậu và quản lí chăm sóc, tớ sống rất vui vẻ.
Đối với tớ mà nói, có hồi ức đẹp đẽ này đã là đủ lắm rồi.”
“Mặc dù cậu ta không phải hoàng tử, nhưng là con trai của công ty khí đốt, địa vị của cậu ta cũng không kém là mấy so với tớ, vậy nên tớ cũng không phải lấy người không xứng với mình.
Tiểu Hà, cậu biết hoàng thất có bao nhiêu công chúa không? Rất nhiều, nhiều tới mức cậu không tưởng tượng nổi.
Tớ được gả cho cậu ta có lẽ đã là may mắn rồi! Các chị của tớ còn không được bằng tớ nữa.
Nhưng khi đất nước cần, hoàng thất cần, có không thích thế nào thì cũng phải lấy.”
“Ai cũng đều có sự bất đắc dĩ của mình.
Cậu có chuyện những chuyện khó giải quyết, đương nhiên tớ cũng có.” Vu Tiểu Uyển tiếp tục giải thích: “E rằng cả tớ và Eddie đề không muốn ở bên nhau.
Từ nhỏ tớ đã xa xứ tới đây, Eddie lại vẫn ở trong nước, sống cuộc sống sung sướng của một thiếu gia.
Hai người bọn tớ vốn đã là người của hai thế giới, vậy nên tớ cũng chẳng dám hy vọng tương lai sẽ được hạnh phúc.
Có thể có kí ức mười mấy năm đẹp đẽ này, tớ đã thỏa mãn rồi.”
Có lẽ là vì lời nói của Vu Tiểu Uyển quá chân thành và bình tĩnh, Thẩm Hà cũng dần tỉnh táo lại, không còn mất lí trí như vừa rồi nữa.
Thẩm Hà nói: “Cho dù cậu ta có tới thì cậu cũng không được nghỉ học! Tóm lại tớ không cho phép! Nếu mẹ dám kí tên cho cậu nghỉ, tớ sẽ không quan tâm tới mẹ nữa!”
“Tiểu Hà, cậu đừng trẻ con như thế nữa có được không?” Vu Tiểu Uyển rất bất đắc dĩ: “Đến lúc đó sẽ khó xử lắm!”
“Không được, tớ cứ nhỏ mọn thế đấy! Tớ cứ trẻ con đấy! Tớ không cho cậu đi là không cho cậu đi!” Thẩm Hà nói tức giận: “Cùng lắm thì tên Eddie gì đó tới đây chúng ta không để ý đến cậu ta là được!”
“Được rồi, đừng nói những lời trẻ con đó nữa.” Vu Tiểu Uyển lắc đầu: “Tớ đi nói chuyện với quản lí.”
“Tớ đi với cậu!” Thẩm Hà không nói nữa, kéo Vu Tiểu Uyển vào phòng làm việc của mẹ mình.
Vừa vào phòng làm việc của Thẩm Thất, Vu Tiểu Uyển còn chưa mở miệng, Thẩm Hà đã nói trước: “Mẹ! Đừng cho tên Eddie đó tới! Con không cho mẹ phê chuẩn Tiểu Uyển nghỉ học!”
Vu Tiểu Uyển bất đắc dĩ lắc đầu: “Quản lí, cháu có thể nói chuyện riêng với người một lát không?”
Thẩm Thất cười nói: “Được, vừa hay cô cũng có chuyện muốn nói với cháu.
Tiểu Hà, con ra ngoài chờ trước đi.”
“Mẹ!” Thẩm Hà giậm chân rồi xoay người thở phì phò đi ra ngoài.
Sau khi Thẩm Hà ra ngoài, Thẩm Thất nói với Vu Tiểu Uyển: “Nào, ngồi xuống rồi nói.”
Vu Tiểu Uyển vội vàng bước lên, chủ động rót trà rồi tự tay bưng cho Thẩm Thất.
Thẩm Thất cười, cô bưng lấy chén trà, ngồi vào ghế gỗ tử đàn.
Thẩm Thất rất thích Vu Tiểu Uyển.
Ngay