Khi về đến nhà ăn, Thẩm Thất vừa đi vào trong thì đã ngửi thấy mùi hương thơm nức mũi.
“Woa, nhiều món quá.” Thẩm Thất nhìn thấy những món ăn trên bàn thốt lên: “Nhiều món như vậy, thì bao nhiêu người ăn?”
Nguyên một bàn như vậy, có tận năm mươi mấy sáu mươi món ăn.
Cô và Hạ Nhật Ninh, công thêm một Thẩm Ân Ân không mời mà tới kia, thì cũng đâu thể nào ăn hết được, thật lãng phí.
Hạ Nhật Ninh thò tay sờ đầu Thẩm Thất:” Hắc Tử là người mà anh tin tưởng, cũng là người anh em của anh. Lượng ăn của anh ấy lớn hơn người thường rất nhiều lần, cho nên mới làm nhiều hơn một chút.”
Thẩm Thất gật đầu.
Tiểu Xuân và Tiểu Hạ kéo ghế ra cho Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất, Thẩm Thất bất chợt cúi xuống ngửi mùi vị của các món ăn trên bàn, sau đó đưa một ngón tay cái về phía Hắc Tử: “Mùi hương rất tuyệt!”
Nghe thấy lời khen của Thẩm Thất, Hắc Tử xoa đôi bàn tay vào nhau, hơi ngại ngùng nói: “Chỉ cần thiếu phu nhân không chê cười là được rồi.”
“Anh kêu tôi Tiểu Thất là được rồi. Anh là bạn của Nhật Ninh, nên cũng sẽ là bạn của tôi.” Thẩm Thất chân thành cười nói.
Đúng lúc này, Thẩm Ân Ân đang từ bên ngoài đi vào, cô nhìn thấy Hắc Tử đang định kéo một chiếc ghế ra để ngồi cạnh Hạ Nhật Ninh, bén kêu lớn lên: “Này, đây là chỗ ngồi của tôi, anh không thể ngồi ở đó được!”
Hắc Tử vô cùng hoang mang không biết nên làm thế nào.
“Đừng nghe lời nói bậy của cô ấy.” Thẩm Thất lập tức nói: “Anh ngồi đó là đúng rồi.”
Thẩm Thất đi tới trước bàn ăn, nhìn vào chỗ ngồi đó, chợt không vui nói: “Vậy tôi ngồi đâu?”
Hắc Tử chẳng hiểu gì cả: “Đương nhiên ngồi kế bên chị của cô rồi!”
Thẩm Ân Ân mở miệng nói: “Cái gì? Bắt tôi ngồi kế bên cô ta ư? Cô ta xứng đáng sao?”
Vừa dứt lời, Thẩm Ân Ân liền lấy tay bụm miệng lại.
Chết rồi chết rồi, sao lại nói những câu trong lòng ra thế này.
Sắc mặt Hắc Tử kinh ngạc vô cùng.
Hạ Nhật Ninh chỉ cười mà không nói gì.
Nhưng Thẩm Thất lại không cảm thấy ngại ngùng gì cả.
Đã rất nhiều năm bị mắng chửi như vậy rồi, nếu chỉ vì một câu nói như vậy mà cũng cảm thấy ngại ngùng thì những nỗi khổ trước kia mà cô đã từng chịu đựng cũng uổng phí hết cả rồi.
“Không... không phải...” Thẩm Ân Ân ấp úng nói: “Tôi chỉ đang nói đùa mà thôi.”
Thẩm Thất thản nhiên nói: “Được rồi, đừng đùa nữa, nơi này là nơi của Hắc Tử, đừng nên thất lễ. Cô ngồi xuống ăn cơm đi.”
Thẩm Ân Ân lúc này mới giận dữ liếc Thẩm Thất một cái, xong lại ngồi xuống kế bên Thẩm Thất.
Bữa cơm này, Thẩm Thất ăn vô cùng ngon miệng.
Hắc Tử nhìn thấy Thẩm Thất thật lòng yêu thích như vậy, càng cười vui mừng hơn.
Mỗi lần vui mừng anh ấy đều vo hai bàn tay lại với nhau.
Lúc đầu nghe thấy tổng tài sẽ mang theo thiếu phu nhân đến đảo chơi, anh ấy rất lo lắng.
Anh ấy lo lắng hình tượng của mình quá quái dị, sẽ làm đối phương sợ hãi.
Cũng lo lắng đối phương sẽ nhìn không quen bộ dạng cao to thô lỗ của anh.
Càng lo lắng đối phương là một người kỳ kèo không dễ nói chuyện.
Nhưng sau khi trải qua mấy tiếng đồng hồ, Hắc Tử lại càng ngày càng thích thiếu phu nhân này rồi.
Cô ấy dịu dàng, yên tĩnh, không hề cao ngạo.
Cô ấy sẽ thật lòng khen ngợi ưu điểm của người khác, sẽ không công kích khuyết điểm của họ.
Chẳng trách sao tổng tài lại công khai đem theo thiếu phu nhân đến đây, cô ấy thật sự có nhiều ưu điểm vượt trội hơn người.
Thẩm Ân Ân nhìn thấy người đàn ông xấu xí đó lại không hề đoái hoài gì đến cô, nhưng lại đối xử với Thẩm Thất vô cùng lễ phép, nên càng cảm thấy bữa cơm này khó nuốt hơn nữa!
Hắn đã nấu cái gì thế này?
Một đống cỏ dại!
Đây là thức ăn cho người khác ăn được sao?
Vốn tưởng rằng đi theo họ, sẽ có cao lương mỹ vị để thưởng thức, nhưng không ngờ lại ăn phải một bàn đầy rau như vậy!
“Tôi không ăn nữa, tôi về phòng nghỉ ngơi trước đây!” Thẩm Ân Ân bỏ đũa xuống, xoay người đi mất.
Trên mặt Hắc Tử vô cùng khó xử: “Tôi đã nói sai gì sao?”
Thẩm Thất mỉm cười lắc đầu: “Không có, không phải lỗi của anh. Xin lỗi anh, là Thẩm Ân Ân thất lễ rồi. Bữa trưa của anh thật sự rất tuyệt, tôi rất thích.”
Thẩm Ân Ân tức giận về đến phòng, mở tủ lạnh ra, nhìn cũng không thèm nhìn, bèn mở một chai nước ra uống ừng ực xuống bụng.
Thẩm Ân Ân cảm thấy mình sắp bị tức chết rồi!
Từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn là sự kiêu ngạo của ông trời có biết không?
Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều nâng niu cô trên tay có biết không?
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Thất luôn luôn làm nền cho cô ấy, chỉ xứng đáng mặc những bộ quần áo, giày dép mà cô ấy không mặc nữa, chỉ xứng đáng lựa chọn người đàn ông mà cô ấy không thèm ngó ngàng tới, chỉ xứng đáng đi học ngôi trường mà cô ấy không thèm quan tâm, chỉ xứng đáng quen với những người bạn mà cô ấy không ưa thích!
Nhưng mà, bây giờ rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế này?
Cô ta không những giật mất chồng của cô ấy, mà lại còn giật mất tâm điểm chú ý của cô nữa!
Thật đúng là không thể tha thứ được!
Cô ta chỉ là một đứa con do một người đê tiện sinh ra thôi, sao lại có tư cách tranh giành với cô ấy được?
Điều không thể tha thứ nhất, chính là người đàn ông vừa già vừa xấu vừa ngu ngốc như Hắc Tử đó, lại dám lơ đi vẻ đẹp của cô, khen ngợi Thẩm Thất hết lòng!
Chuyện như vậy, sao lại có thể xảy ra được!
Tên Thẩm Thất đó, sao lại dám không giúp đỡ cho cô ấy nói chuyện với Hạ Nhật Ninh, cô ta muốn chết sao?
Nếu biết sớm sẽ như vậy thì đã không nên đuổi người anh trai ngu ngốc của cô ta ra khỏi nhà rồi!
Chỉ cần có được tên khờ Thẩm Lục đó, thì Thẩm Thất sẽ như một con chuột sập bẫy vậy!
Đến lúc đó muốn uy hiếp cô ta như thế nào cũng được!
Cũng không biết tên khờ khạo Thẩm Lục đó đã đi đâu mất tiêu rồi!
Hừ, mình nhất định phải mau chóng nghĩ ra cách tìm lại được tên đó, để có thể khống chế Thẩm Thất thêm một lần nữa!
Thẩm Ân Ân trút giận trong phòng, nhưng Thẩm Thất lại nói lời xin lỗi với Hắc Tử bên ngoài nhà ăn: “Xin lỗi Hắc Tử, tuy chúng tôi là chị em, nhưng tôi chỉ là con ghẻ của Thẩm Gia. Từ nhỏ đến lớn quan hệ của tôi và cô ấy đều không tốt lắm, cho nên cô ấy mới công kích tôi, tôi đã quen với việc này rồi. Nhưng không ngờ lại liên lụy đến anh, thật lòng xin lỗi anh rất nhiều!”
Hắc Tử sau khi hiểu ra mọi chuyện, liền huơ tay: “Thiếu phu nhân, cô đừng nói vậy. Tôi hiểu cả mà, tôi cũng xuất thân từ gia đình như vậy! Nếu không phải do tổng tài cứu vớt, thì e rằng tôi đã bị người ta đánh chết từ lâu rồi!”
Bao tử của Hắc Tử quả thật rất lớn.
Nhiều món ăn như vậy, nhưng một mình anh thì cũng đã càn quét ht61 hai phần ba rồi.
Biểu cảm của Thẩm Thất vẫn y hệt nhau từ lúc bắt đầu ăn đến bây giờ. Đều là há to miệng, kinh ngạc từ đầu đến cuối.
Hắc Tử ân rất nhanh, anh vỗ vào bụng nói: “Thật ngại quá! Mỗi khi tôi ăn no thì đều cảm thấy buồn ngủ.”
Thẩm Thất ráng nhịn cười: “Không sao, anh đi nghỉ ngơi đi. Ừ, những thức ăn còn sót lại, tôi với Nhật Ninh sẽ ráng ăn hết!”
Đợi Hắc Tử vừa rời khỏi, Thẩm Thất đã cười híp mắt lại nói với Hạ Nhật Ninh: “Xin lỗi anh, có Hắc Tử ở