Tiểu Cát một lần nữa cuối đầu xuống, nói: “Chắc là không tìm được nữa đâu.
Bao nhiêu năm nay, tôi đã bỏ cuộc rồi.”
Thẩm Hà liền nói: “Xin lỗi cô, Tiểu Cát, tôi không cố ý chạm vào nỗi đau của cô đâu.”
Tiểu Cát lắc đầu: “Không sao, cũng nhiều năm rồi, từ sớm tôi đã làm quen với chuyện đó.
Nhìn tôi xem, tiếng Việt đã nói rành rọt lắm rồi.”
Thẩm Hà gật đầu: “Ừ, nói hay lắm! Anh Tiểu Nhiên dạy cô đúng không?”
Tiểu Cát gật đầu.
Thẩm Hà liền cười: “Anh Tiểu Nhiên giỏi lắm đúng không? Cô có thích anh Tiểu Nhiên không?”
Ngay lập tức hai bên má của Tiểu Cát đỏ ửng lên.
Tư Nhiên ho nhẹ một tiếng, ngắt lời của Thẩm Hà: “Chuẩn bị xuống xe.”
Tư Nhiên đạp thắng xe, rồi nói với Tiểu Cát: “Cô vào trong chào hỏi mọi người, nói những ai đang cởi trần thì mau mặc áo vào nhé! Có con gái ở đây!”
Tiểu Cát ừ một tiếng rồi đẩy cửa xe ra bước xuống.
Tiểu Cát đi về trước, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Cô cũng là con gái mà!
Khi nào cô mới có thể giống Hạ đại tiểu thư trong xe, có thể được yêu mến và chiều chuộng như vậy nhỉ?
Tư Nhiên đợi Tiểu Cát xuống xe rồi, mới quay qua nói với Thẩm Hà: “Tiểu Hà, nói chuyện với em chút.”
Thẩm Hà liền làm mặt xấu, sau đó giơ hai ngón tay ở hai bên tay lên đỉnh đầu giả làm tai thỏ, ghé sát người qua rồi nói: “Anh Tiểu Nhiên, em sai rồi! Em không nên nói lung tung!”
Tư Nhiên thở dài, không biết phải làm gì hơn.
Ai biểu cô ấy là Thẩm Hà chứ?
Ai biểu anh nuông chiều cô từ nhỏ chứ?
“Được rồi, nếu đã biết sai rồi, thì sau này đừng phạm nữa, biết chưa?” Tư Nhiên cố tình làm mặt nghiêm.
“Biết rồi.” Tay Thẩm Hà vẫn để trên đầu giả làm tai thỏ: “Tiểu Hà biết lỗi rồi!”
Nhìn thấy Thẩm Hà nhõng nhẽo thế này, Tư Nhiên có giận mấy cũng hóa vui.
“Xuống xe đi.” Tư Nhiên lắc đầu không biết phải làm gì hơn, đẩy cửa xe ra.
Thẩm Hà lúc này mới vui vẻ xuống xe, đi theo sau lưng Tư Nhiên, hướng đến tụ điểm và đi thẳng qua đó.
Vừa vào cửa, đã có một tia quét hồng ngoại.
Quét xong rồi Tư Nhiên mới đưa Thẩm Hà bước vào trong.
Thẩm Hà lập tức nhìn thấy một cái nhà kho cũ được tái tạo lại, và giờ đã trở thành một văn phòng siêu lớn.
Cái kho này chia làm ba tầng, trên mặt đất hai tầng, dưới mặt đất một tầng.
Tầng dưới mặt đất là nhà ở, bọn họ đều sống ở dưới đó.
Tầng một trên mặt đất có đặt rất nhiều máy tính, từng dãy máy tính đang liên tục chớp nhoáng các dãy số, nhìn đến hoa cả mắt.
Trước mặt máy tính nào cũng có một người đang ngồi.
Những người đó nhìn khá trẻ, chắc tầm hai mươi mấy tuổi thôi.
Trên mặt ai nấy đều thể hiện sự hiếu kỳ, từ bộ quần áo họ mặc trên người, có thể nhìn ra được, bọn họ là một nhóm thanh niên ăn chơi.
“Quào, Tư tổng, đây là thiên thần từ đâu tới vậy?” Có người nhìn thấy Thẩm Hà, lập tức khẩn trương chạy đến, định đưa tay lên chạm vào mặt của Thẩm Hà.
Thẩm Hà liền bắt lấy bàn tay đối phương, vật qua vai một cách đẹp mắt!
Rầm! Vật thẳng xuống đất!
“Ôi ôi ôi! Oai quá đi! Tôi thích quá à!” Kế bên có người liên tục vỗ tay khen hay: “, Anh thua rồi! Tôi biết anh sẽ thua mà! Hahahaha!”
Bò một cách đau đớn từ dưới đất lên, vẻ mặt hối hận: “Làm sao tôi biết thiên thần này lại khỏe như thế chứ?”
Tư Nhiên nói giọng điềm đạm: “Được rồi, đừng đùa nữa.
Đến đây, giới thiệu cho mọi người biết.
Đây là Hạ Thẩm Hà, em gái của tôi.” Tư Nhiên đã có chút do dự, nhưng cuối cùng đã chọn cách xưng hô này.
Hạ Thẩm Hà liền vẫy tay chào mọi người: “Chào mọi người, gọi tôi là Thẩm Hà được rồi.”
Lập tức đứng thẳng lưng, tự giới thiệu mình: “Tôi tên, người Mỹ.”
“Orant.”
“Tôn Châu.”
“Hồ Chí Lập.”
“Jennifer”
“Hisa Katsuko”
Vương Đại Đại, người Sing.”
“.”
Từng người một trong nhóm tự giới thiệu mình, cuối cùng đến lượt Tiểu Cát, Tiểu Cát nói giọng nhạt nhẽo: “Lúc nãy đã giới thiệu ở bên ngoài rồi.”
Thẩm Hà nói: “Lần đầu tôi đến đây, hi vọng không làm quấy rầy sự yên lặng của mọi người.
Tôi là người biết giữ yên lặng khi cần phải yên lặng.
Tôi biết bây giờ đang là thời khắc quan trọng của anh