Thấy Thẩm Hà vẫn làm nũng với mình như trước đây, Thẩm Thất vừa tức vừa buồn cười: “Con đã 16 tuổi rồi, không còn là cô bé 6 tuổi nữa, làm nũng cái gì!”
“Con mặc kệ! Dù con có lớn thế nào thì cũng là con gái mẹ!” Thẩm Hà tiếp tục làm nũng: “Mẹ ơi, hôm nay có vị khách quý nào tới vậy?”
“Vị khách này không giống với những vị khách trước đây.” Thẩm Thất cười trả lời: “Thầy của con cũng sẽ tới.”
Thẩm Hà giật mình, lập tức tỉnh táo hẳn: “Aaa, thầy giáo muốn tới đây sao? Con đi tắm đây!”
Sau đó, Thẩm Hà nhảy vèo một phát xuống giường, lao vào nhà tắm.
Đường Lão là thầy giáo dạy vẽ hồi bé của Thẩm Hà, cũng là một họa sĩ nổi tiếng trên thế giới.
Hôm nay, Đường Lão đích thân tới mừng sinh nhật học trò cưng, đúng là khách quý!
Nhà họ Hạ vô cùng tôn sư trọng đạo, công ơn của người thầy vô cùng lớn lao, cần phải hết lòng báo đáp.
Thẩm Hà tắm xong nhanh chóng, mặc vào lễ phục, để người trang điểm trang điểm lại cho cô bé.
Thẩm Thất đợi Thẩm Hà trang điểm xong mới kéo cô bé cùng xuống tầng dưới.
Vừa xuống đã nhìn thấy Hạ Nhật Ninh mặc đồ chỉn chu, đang ngồi ở sofa nói chuyện với Thẩm Duệ.
“Con chào ba, em chào anh!” Thẩm Hà chào mọi người.
“Ăn chút gì đã, Đường Lão sắp tới rồi.” Hạ Nhật Ninh nhìn thấy công chúa nhỏ của mình, tình yêu thương của người cha đột nhiên trào dâng, ôm lấy Thẩm Hà, suýt nữa thì ôm cô xoay vòng tròn.
Con gái đã lớn rồi, không thể làm như vậy.
Tiếc thay.
Sao lại không sinh thêm một đứa con gái nữa nhỉ?
Hạ Nhật Ninh quét ánh mắt ghét bỏ về phía Hạ Thẩm Châu vừa mới đến.
Hạ Thẩm Châu cũng chẳng biết làm sao!
Chắc chắn ba mẹ nhặt cậu từ bãi rác về!
Nếu không tại sao cậu luôn bị ghét bỏ!
Aaaaa!
Anh trai, chúng ta đoàn kết cùng nhau vượt qua khó khăn nhé!
Chúng ta đều bị ghét bỏ cả!
Thẩm Hà ăn rất nhanh, lau miệng nói: “Hôm nay ngoài thầy ra còn có ai tới không ạ?”
“Có.” Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Nhưng con chỉ cần lộ diện một lúc là được rồi, quan trọng là Thẩm Duệ.”
Nói tới đây, Hạ Nhật Ninh quay đầu nhìn Thẩm Duệ nói: “Những chú bác hôm nay đến chơi đều giúp ích rất lớn cho tương lai sau này của con, con nên nhớ kĩ thông tin từng người, có vậy thì khi tiếp nhận gia sản nhà họ Hạ con mới không bỡ ngỡ.”
“Vâng, con hiểu rồi.” Thẩm Duệ gật đầu.
Thẩm Duệ gật đầu, thảo nào hôm nay anh trai lại ăn mặc chỉn chu như vậy, thì ra hôm nay anh trai là nhân vật chính.
Thẩm Hà quay đầu nhìn Thẩm Thất: “Mẹ ơi, thế con thì sao?”
“Nghe nói Đường Lão muốn mở một buổi triển lãm, con là học trò của ông ấy, đương nhiên phải hết lòng giúp đỡ rồi.” Thẩm Thất chỉnh lại chiếc nơ con bướm trên đầu Thẩm Hà, nhìn ngó xung quanh, sao con gái mình lại đẹp như vậy nhỉ? Muốn tự luyến quá đi!
“Vâng ạ.” Thẩm Hà gật đầu không chút do dự.
Đường Lão tới rất nhanh.
Thẩm Hà sớm đã chạy như bay tới đó: “Thầy!”
Đường Lão cười ha ha ôm lấy Thẩm Hà: “Tiểu Hà thành thiếu nữ rồi! Thầy già rồi, không ôm nổi em nữa!”
Đường Lão năm nay 80 tuổi rồi nhưng xương cốt vẫn khá chắc chắn.
Nhưng thời gian không tha một ai, những thăng trầm năm tháng đã in hằn trên mặt ông rồi.
Thẩm Duệ cũng Tới chào hỏi: “Em chào thầy!”
“Chào em, Thẩm Duệ cũng lớn rồi!” Đường Lão cũng ôm lấy Thẩm Duệ, quay đầu nhìn Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất, nói: “Trong nhiều học sinh tôi dạy, Thẩm Hà là người có hiểu biết nhất, tài nghệ của tôi còn trông đợi cả vào Tiểu Hà đấy.”
Thẩm Hà cười hi hi trả lời: “Vâng vâng, Tiểu Hà nhất định không phụ lòng mong đợi của thầy! Cũng như mẹ không phụ lòng mong đợi của thầy giáo mẹ đấy ạ!”
Thẩm Thất trừng mắt nhìn Thẩm Hà, cô bé bỗng làm mặt quỷ với cô.
“Tiểu Hà, mau mời thầy vào nhà đi con.” Hạ Nhật Ninh cười nói: “Ở ngoài còn ra cái gì?”
Thẩm Hà vâng một tiếng, đỡ Đường Lão vào trong.
Đường Lão nhìn xung