Thẩm Thất vừa cười vừa nói: "Vì vậy anh đồng ý luôn rồi hả?".
"Đúng! Dù sao cũng có người âm thầm bảo vệ bọn nhỏ, trên thế giới này, kẻ nào dám ra tay với con chúng ta, đúng là không muốn sống nữa".
Hạ Nhật Ninh ôm Thẩm Thất, vùi mặt vào cổ cô.
Nhiều người nói vợ chồng chung sống với nhau thời gian dài sẽ không còn tình yêu, chỉ còn tình thân.
Hạ Nhật Ninh cảm thấy câu nói này đúng là vớ vẩn!
Anh và Thẩm Thất đã kết hôn nhiều năm như vậy, nhưng ngày nào cũng cảm thấy chưa ngắm đủ, chỉ muốn ở bên Thẩm Thất từng giây từng phút.
Anh chỉ có một ý nghĩ, đó là đợi bọn nhỏ lớn hết rồi, anh phải cùng Thẩm Thất đi đến mọi ngóc ngách trên thế giới này, lưu lại khoảnh khắc tình yêu của hai người.
Đến một ngày già đến mức không đi nổi, họ sẽ ngồi dựa vào nhau, dưới ánh chiều tà, lật xem ảnh chụp thời trẻ, nhớ lại quãng thời gian ngọt ngào lúc đó.
Nếu trong hai người nhất định có một người phải ra đi trước, anh muốn người ra đi sau cùng là mình.
Anh không nỡ để một mình Thẩm Thất đối mặt với hồi ức cô đơn và lạnh lẽo.
Nếu có một ngày như vậy, nỗi khổ này hãy để anh chịu đựng, sau đó kiếp sau, anh sẽ tìm cô sớm hơn, sau đó cho cô hạnh phúc, nói cho cô biết, kiếp trước anh còn chưa yêu đủ, kiếp này lại làm vợ của anh được không?
Vì Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất động tí lại rải đường rắc mật, hơn nữa còn bỏ mặc con cái, vì vậy Thẩm Duệ, Thẩm Hà và Thẩm Châu thường xuyên cảm khái, ba đứa làm bóng đèn thật vất vả quá đi.
Mỗi lần thấy ánh mắt u oán của ba, bọn chúng đều cảm thấy thật tội lỗi, chỉ mong sao nhanh chóng trốn biệt đi, biến khỏi tầm mắt của ba mẹ, không quầy rầy hạnh phúc ngọt ngào của hai người.
Thôi, truyền thống nhà họ Hạ xưa nay đã vậy.
Ông bà nội cũng thường xuyên rải đường.
Mỗi lần ba đứa không nhịn được về mách ông bà, thì đã thấy ông bà đang ngọt ngào với nhau rồi.
Lật bàn!
Có thể đối xử với ba đứa cẩu FA chúng con tốt hơn một chút được không!
Chúng ta là người một nhà mà!
Thế là ba đứa chỉ có thể bơ vơ lẻ loi đi chơi một mình.
Sau đó nữa, ba đứa trẻ sâu sắc chiêm nghiệm được điều này, vì vậy, một là cùng nhau ăn đường, hai là không đứa nào ăn cả.
Vì vậy, sau khi Thẩm Hà làm nũng với Hạ Nhật Ninh xong liền chuồn êm.
Vừa chạy ra ngoài Thẩm Hà đã gọi điện cho Vu Tiểu Uyển: "Tiểu Uyển Tiểu Uyển, nói cho cậu biết một tin tốt.
Ba tớ đồng ý cho bọn tớ về nước với cậu rồi!".
"Về nước? Tớ có định về nước đâu?".
Vu Tiểu Uyển sửng sốt, sau đó phản ứng lại: "Cậu muốn đến nước E à?".
"Đúng vậy đúng vậy.
Lâu rồi cậu chưa về nước mà? Bọn mình cùng về được không?".
Thẩm Hà cười hì hì nói: "Trước giờ tớ chưa từng đến nước E! Cậu không phải là không hoan nghênh tớ chứ?".
Vu Tiểu Uyển bật cười: "Nói gì vậy? Đại tiểu thư như cậu tớ muốn mời còn không được! Cậu thực sự muốn đến chơi chứ gì? Không có mục đích khác chứ?".
Thẩm Hà cười hì hì đáp: "Còn mục đích gì khác hả? Tất nhiên là đến chơi rồi!".
"Vậy thì được, cậu chờ đã, tớ phải báo cho ba tớ trước.
Cậu tới nước E cũng không phải chuyện nhỏ, phải chuẩn bị sẵn sàng mới được".
Vu Tiểu Uyển nói: "Cậu chớ manh động đấy nhé, đợi điện thoại của tớ".
"Okie!".
Thẩm Hà đáp.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Hà hưng phấn xoay vòng tại chỗ.
Mình đúng là quá thông minh!
Nghĩ ra một cách hay ho như vậy!
Ặc, mặc dù được thầy nhắc mới nghĩ đến!
Nhưng dù sao cũng vẫn là ý tưởng của mình!
Sau khi Vu Tiểu Uyển cúp điện thoại, nghĩ một lát rồi mới bấm gọi về nước, cô dùng tiếng mẹ đẻ, thông báo tình hình bên này.
Quả nhiên, vương thất bên kia đều kinh động!
Trời ơi! Người thừa kế tập đoàn tài chính Hạ Thị muốn sang nước E chơi!
Chuyện lớn rồi!
Phải tiếp đón đàng hoàng mới được!
Năm đó, chủ tịch tập đoàn tài chính Hạ Thị đã từng vì chân ái, suýt nữa làm sụp đổ nền kinh tế của cả một quốc gia!
Tuy nói tập đoàn Hạ Thị không đầu