“Có lúc tớ nghĩ, đời người thật sự rất ngắn ngủi.
“Tiểu Uyển quay đầu nhìn Thẩm Duệ: “Chúng ta không biết lúc nào thì đi hết hành trình của mình.”
“Đúng vậy, đời người quả thật ngắn ngủi, cho nên mới phải để bản thân không hối hận.” Thẩm Duệ chăm chú nhìn Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, cậu thật sự định giao bản thân ra như vậy sao?”
“Nếu không thì sao?” Ánh mắt Vu Tiểu Uyển chuyển động, cô nói: “Tớ còn có thể thế nào? Đây là sứ mệnh của tớ không phải sao? Vương thất bọn tớ từ khi bắt đầu cho đến bây giờ thì số phận của công chúa đã được định sẵn.
Những gia tộc này rắc rồi phức tạp, máu của bọn tớ từ lâu đã hòa vào nhau, không thể làm được gì.
Chỉ có thể dựa vào hôn nhân chính trị để duy trì củng cố tầng quan hệ này.”
“Tớ biết cậu muốn nói gì, nhưng mà Thẩm Duệ, cậu đừng làm ra phản kháng vô ích được không? Tớ biết cậu muốn tốt cho tớ, cậu muốn tớ tự do lựa chọn tương lai.
Nhưng đời người thật sự rất nhiều bất lực, hơn nữa những bất lực này từ khi sinh ra được định sẵn rồi.” Vu Tiểu Uyển làm sao không biết tâm tư của Thẩm Duệ, cô không phải con ngốc.
“Không thử làm sao biết là không được?” Thẩm Duệ không định tha cho Vu Tiểu Uyển như vậy: “Có lẽ tất cả còn có cơ hội chuyển mình thì sao?”
“Có thể có cơ hội chuyển mình gì chứ?” Vu Tiểu Uyển bất lực cười tự giễu: “Cậu cũng nhìn thấy rồi, bà tớ, mẹ tớ, bố tớ, các chị em của tớ, các anh em của tớ đều đã được định sẵn rồi.
Bọn tớ không ai có thể thoát khỏi số phận này cả!”
“Nếu tớ nói tớ có thể, cậu có bằng lòng tin tớ một lần không?” Thẩm Duệ chăm chú nhìn Vu Tiểu Uyển: “Tin tớ một lần thôi!”
Vu Tiểu Uyển đột nhiên không nói nữa mà cứ thế nhìn hoa trong vườn đang đung đưa trong gió.
Thẩm Duệ chỉ nhẹ nhàng bổ sung một câu: “Tớ sẽ chứng minh cho cậu xem”.
Vu Tiểu Uyển quay đầu nhìn Thẩm Duệ, cô vẫn không nói gì.
Hai người chưa đợi bao lâu thì lão vương phi liền tỉnh lại.
Hai người vẫn quay về tiếp tục ngắm hoa nói chuyện với lão vương phi.
Giai đoạn sau lão vương phi cuối cùng cũng cười một chút, bà cũng nói thêm vài câu với Thẩm Duệ.
Đến trưa Vu Tiểu Uyển và Thẩm Duệ mới đứng lên ra về.
Trên đường về nhà, ban đầu Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển không nói gì, cho đến khi Thẩm Hà gọi điện đến trong xe mới có tiếng động.
“Anh, anh và Tiểu Uyển làm xong việc chưa? Làm xong rồi thì mau qua đây! Bọn em đang nướng thịt này! Hai người mau đến đi! Ăn thịt nướng ở đây quả thực là đã quá đi!” Giọng nói vui vẻ của Thẩm Hà truyền từ trong điện thoại đến: “Đến mau lên đi, hai người đến là có thể ăn luôn đấy! Rất nhiều người xung quanh đang đi dã ngoại, cực kì nhộn nhịp! Chẳng trách anh Joel nói em nhất định sẽ thích nơi này! Quả nhiên là thích thật!”
Thẩm Duệ mỉm cười trả lời: “Được, bọn anh sẽ qua đó ngay.”
Sau khi cúp máy, Thẩm Duệ nói với Tiểu Uyển: “Được, việc ở đây tạm thời đừng nghĩ quá nhiều.
Tiểu Uyển, cậu và Eddie sẽ không đính hôn suôn sẻ được đâu.
Đây là lời bảo đảm của tớ với cậu.”
Ánh mắt Vu Tiểu Uyển xao động, cô cứ lặng lẽ nhìn Thẩm Duệ như vậy.
“Hôm qua tớ đã nói chuyện với bố cậu rồi, ông ấy nói bây giới mới chỉ định cho cậu kết hôn với Eddie nhưng vẫn chưa có quyết định cuối cùng.
Cũng tức là tớ vẫn còn đủ thời gian để đối phó.
Cậu đừng lo lắng, tớ sẽ không làm cậu khó xử đâu.” Thẩm Duệ bổ sung: “Nhiệm vụ cấp bách bây giờ là ăn một bữa no nê.
Buổi sáng cậu dậy sớm như vậy chắc là đói rồi phải không? Tiểu Hà và hoàng tử Joel, ừm, còn cả Eddie đang nướng thịt ở trên núi.
Tiểu Hà nói chỗ đó quả thật là một con phố dã ngoại, có rất nhiều người đều đang