Hasen giả vờ ngăn cản, giả vờ bị đẩy ra nên không đến kéo đối phương lại nữa.
Cô không dám đụng vào Hạ Thẩm Hà và công chúa Ina, nhưng không có nghĩa là người khác cũng không dám đụng vào!
Chẳng hạn như tiểu thư gia tộc Tandien vừa bị cô lừa vào bẫy kia, lúc này đang vô cùng tức giận.
Dù sao bà cô ta cũng là công chúa hoàng tộc, mà công chúa Ina còn phải gọi bà ấy là cô kìa.
Đã thế thì ai sợ ai chứ?
Nghĩ vậy, tiểu thư Tandien liền oai phong hùng dũng đi ra ngoài, định tính sổ với Thẩm Hà.
Ai ngờ ở ngoài có nhiều người quá, cô ta không tìm được Thẩm Hà.
Mất một lúc lâu vẫn không tìm được, cô ta chỉ đành tạm bỏ qua thôi.
Trong lúc ấy, Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển còn đang ngồi xem người khác chơi game trên điện thoại.
Chơi game là việc mà tất cả thanh thiếu niên đều thích nhất!
Điểm khác biệt chỉ là game mà mọi người chơi không giống nhau mà thôi.
Ở vương quốc E, bọn họ chơi game mà đất nước của mình phát hành.
Nó cũng tương đồng giống trò chơi của các nước khác, đều là kiểu lập team chiến đấu.
Lúc này họ cũng lập đội rồi chiến đấu cùng nhau.
Mặc dù Thẩm Duệ và hoàng tử Joel mới chơi trò này lần đầu, nhưng do hai người quá thông minh, nên nhanh chóng tải game về, nhanh chóng thông thạo kĩ năng chiến đấu, nhanh chóng lập đội, rồi đấu với những nam sinh khác luôn.
Quy mô cuộc chiến lần này tương đối lớn, mười hai đấu với mười hai.
Mỗi bên mười hai người, vậy tổng cộng hai bên có hai mươi tư người, đội của ai bị giết sạch trước thì thua.
Thẩm Hà ngồi cạnh hoàng tử Joel, còn Vu Tiểu Uyển thì được Thẩm Hà kéo đến ngồi cạnh Thẩm Duệ, quan sát cuộc đấu.
Bên cạnh những nam sinh khác cũng có nữ sinh ngồi xem.
Cứ như vậy, các nam sinh thì hăng hái chém giết, các nữ sinh thì hò hét cổ vũ.
“Cố lên, cố lên, nhảy qua cậu ta đi, giết cậu ta đi!” Thẩm Hà nhìn chằm chằm màn hình điện thoại trong tay hoàng tử Joel, lại vô tình dựa sát vào người cậu.
Hoàng tử Joel cũng nghe lời Thẩm Hà.
Thẩm Hà bảo cậu giết ai là cậu giết kẻ đó!
Nhìn bề ngoài, trông vị hoàng tử này cực kì vô hại.
Cậu có vẻ mềm mỏng khéo léo, trông giống người có thể dễ dàng bắt nạt được.
Nhưng đương nhiên, chả có ai dám bắt nạt cậu.
Một hotboy hiền lành như thế, một hoàng tử đầy vẻ thanh cao, nhưng khi chơi game thì lại vô cùng nham hiểm.
Cứ thế, răng rắc răng rắc, mới dùng vài chiêu mà đã đánh bại được vài người của đội đối thủ rồi.
Thẩm Hà quá hưng phấn, liền dụi dụi vào cánh tay hoàng tử Joel liên tục, đến mức cậu sắp chẳng còn tâm tư chơi game luôn nữa.
Trái lại, Vu Tiểu Uyển vẫn rất bình tĩnh.
Cô điềm đạm nhìn Thẩm Duệ liên tục chặt đầu kẻ địch, linh hoạt né đòn, được đồng đội trị thương cho, rồi lại dần dần tiến sâu vào trận địa của đội đối thủ.
Đội đối thủ quá kinh ngạc liền kêu lên: “Đây thực sự là lần đầu các cậu chơi trò này à? Làm sao mà các cậu chơi tốt được như thế hả? Tôi không tin đâu!”
Thẩm Duệ cười giải thích: “Thực ra tất cả mọi trò chơi đều tương tự như nhau.
Chỉ cần chơi một trò, nắm được nguyên tắc của nó là có thể suy ra cách chơi các trò khác.
Việc này rất đơn giản thôi.”
Một ván nhanh chóng kết thúc.
Không ngoài dự đoán, đội của Thẩm Duệ và Joel đã giành được chiến thắng.
Số người chơi trong ván thứ hai lại lớn hơn nhiều, hai mươi tư đấu với hai mươi tư.
Hai bên mỗi bên hai mươi tư người, vậy tổng cộng là bốn mươi tám người.
Lần này nhiều người chơi, số nam sinh không đủ nên nhiều nữ sinh cũng xung phong nhận vào team chiến đấu.
Mấy nam sinh thấy Thẩm Duệ và Joel quá mạnh, nghĩ chắc chắn mấy nữ sinh sẽ vào đội của hai người.
Thế nên, các nam sinh họp thành một đội với nhau.
Họ không tin không đánh lại đội của Thẩm Duệ và Joel!
Các nữ sinh cũng rất thích được ở chung đội với hotboy, nên vui vẻ đồng ý.
Bởi vậy, phe Thẩm Duệ và Joel chỉ có mấy nam sinh, còn lại đều là nữ sinh cả.
Sau đó, Thẩm