Thẩm Hà cười hi hí rồi làm mặt xấu với Thẩm Duệ, tiễn Thẩm Duệ đi ra.
Thẩm Hà vừa đóng cửa lại, ngay lập tức nhảy tưng tưng qua đó: “Tiểu Uyển, cậu đã đỡ hơn chưa? Hôm qua là tớ tính ghé thăm xem cậu đã đỡ hơn hay chưa rồi, nhưng anh tớ không cho tớ đến.”
Vu Tiểu Uyển giả vờ giận hờn liếc cô một cái: “Sau này còn kêu lung tung, tớ sẽ không thèm nói chuyện với cậu nữa!”
“Rồi rồi rồi, tớ biết lỗi rồi!” Thẩm Hà liền đứng khoanh hai tay trước mặt Vu Tiểu Uyển, chỉ có vẻ mặt là không giống nhận lỗi cho lắm.
Vu Tiểu Uyển cũng hết cách với cô, chỉ có thể kéo Thẩm Hà lại nói: “Cậu đã đỡ chưa? Nghe nói lúc cậu cứu tớ, đã bị quẹt trầy ở chân, có sao không hả? Tớ cũng muốn qua đó thăm cậu, nhưng anh cậu không cho!”
Thẩm Hà lắc đầu vẻ bất lực: “Tớ không sao, nhưng trong nhà có một anh hai bá đạo, tớ cũng tuyệt vọng lắm! Anh tớ và anh Joel đều như nhau hết, cứ bắt tớ đợi vết thương lành hẳn rồi mới cho tớ ra ngoài, tớ cũng đành chịu thôi! Thật ra vết thương không sâu chút nào, cậu nhìn xem!”
Thẩm Hà liền kéo váy lên đưa chân cho Vu Tiểu Uyển xem.
Trên cái chân trắng trẻo có buộc một miếng băng gạc, nhưng có vẻ không có vấn đề gì cả.
Vết thương đích thực không lớn, nói đúng ra thì không cần phải ở lại trong khách sạn quá nhiều ngày.
Nhưng không ở lại trong khách sạn, thì làm sao nói cho gia tộc Tandien biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào chứ? Nhìn đi, một người là công chúa, một người là đại tiểu thư nhà họ Hạ, đều bị con gái nhà các người hại đến nổi thế nào đây? Nằm liệt ở khách sạn không đi nổi ra ngoài! Chúng tôi dù sao cũng là khách nơi này mà!
Các người tiếp đãi khách như vậy sao?
Đây chính là một chiến thuật tâm lý.
Tuy Thẩm Duệ không nói lời nào, nhưng chỉ với một hành động thôi, đã hạ gục được gia tộc Tandien trong chớp mắt.
Vu Tiểu Uyển không hỏi được chi tiết đáp án từ miệng của Thẩm Duệ, vì vậy cũng không muốn nói cho ba mẹ mình biết rốt cuộc nhà họ Hạ sẽ làm gì, chỉ có thể nói sơ qua một chút cho họ biết, là nhà họ Hạ sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.
Hoàng gia đã truyển tín hiệu này cho Nhà Tandien, thế là Nhà Tandien quyết định hi sinh cái nhỏ để giữ lấy đại cục, cùng ngày hôm đó đã tuyên bố đứa con gái gây ra tai họa đã được khai trừ khỏi Nhà Tandien Tộc.
Và ngay sau đó, Gia Tộc Tandien đã phải đối mặt với một sự biến động lớn của kinh tế.
Còn Thẩm Duệ thì bình thản ngồi trong khách sạn, làm như mọi thứ không phải do cậu ta gây ra vậy.
Và rồi giá trị cổ phiếu của Nhà Tandien trong vòng một đêm, đã bị bốc hơi trên chục tỷ!
Cuối cùng, Gia Tộc Tandien phải mang quà đến tận nhà ghé thăm một lần nữa.
Lần này Gia Tộc Tandien thông minh hơn rồi, biết mời đích thân công chúa già đến tặng quà.
Trưởng bối đến, Thẩm Duệ không thể tiếp tục làm giá được nữa, mà đã mời trưởng bối của Nhà Tandien vào trong một cách khách sáo.
Vu Tiểu Uyển nhìn thấy bà ấy, cũng phải ra hành lễ.
Tuy hai người đều là công chúa của hoàng tộc, nhưng xét về vai vế thì phải chịu thôi!
Công chúa già thở dài, nói: “Lần này gia đình đã đưa bộ xương già này đến đây để nói lời xin lỗi với các cô cậu.”
“Bà quá lời rồi à.” Thẩm Duệ liền nói: “Thật ra đó vốn chỉ là chuyện nhỏ, trước đó không nhận quà, là vì cảm thấy chuyện này nhỏ nhặt, không cần phải tốn kém làm chi.
Nhưng không ngờ đã làm phiền đến bà phải đích thân đến đây, tiểu bối thật sự có lỗi.”
Công chúa già lắc tay: “Những lời nói khách khí giả tạo, tôi không nói với cô cậu nữa.
Tôi chỉ muốn hỏi, lần này có thể tha cho Gia Tộc Tandien không?”
Nói xong câu này, công chúa già nhìn qua Vu Tiểu Uyển: “Ina, dù sao đây cũng là quốc gia của con.
Tandien Gia Tộc, là một trong số trụ cột của nước e.
Trong lòng con phải tính toán trước rồi chứ?”
“Dạ, Ina hiểu ạ.” Vu Tiểu Uyển nhanh chóng trả lời, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Duệ cầu cứu.
Thẩm Duệ bắt được tín hiệu của Vu Tiểu Uyển, nhanh chóng tỏ thái độ: “Bà yên tâm, Gia Tộc Tandien sẽ đứng vững ở đất nước này, sẽ không có mất mát gì đâu ạ.”
“Được, có câu này của cậu là tôi yên tâm rồi.” Công chúa già nói: “Để thể hiện thành ý