Đừng nhìn Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh đều sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, và cùng là kim ngưu lớn, nhưng kiểu cách cư xử của hai đứa lại khác nhau.
Điều mà Hạ Thẩm Châu thích làm nhất chính là đầu tư, đầu tư đầu đầu tư.
Điều mà Văn Gian Thanh thích làm nhất chính là tiết kiệm, tiết kiệm tiết tiết kiệm.
Một đứa vì đầu tư mà chịu đựng tới mắt đỏ ngầu.
Một đứa vì tiết kiệm mà kìm nén tới mắt xanh quầng.
Thế nhưng, hai đứa trẻ này bây giờ chỉ có mười một tuổi, ví tiền đứa nào đứa này cũng đều căng đầy.
Ước tính tiền riêng trong kho bạc nhỏ của cả hai đứa, chắc cũng hơn trăm triệu rồi.
Phải biết rằng, mỗi năm những người trong gia đình đều cho họ tiền lì xì rất nhiều.
Số tiền này, tuy rằng một nửa đều đã bị Thẩm Hà cướp lấy, nhưng còn một nửa không bị cướp giật.
Phân nửa được may mắn trốn thoát, đều được họ làm quản lý tài chính hết.
Thẩm Lục rảnh rỗi thì sẽ dẫn hai đứa trẻ này học nghiên cứu quản lý tài chính và đầu tư, vì vậy, Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh với Thẩm Lục họ có mối quan hệ rất là tốt.
Hạ Thẩm Châu đang nói thì Thẩm Hà bỗng chạy vào trong, giơ tay gõ vào đầu em trai: “Dám nói xấu chị ruột của mình, có phải không muốn sống nữa không?”
“Chị, em sai rồi!” lập tức lựa gió bỏ buồm: “Chị, tuy rằng chị đã đào đá ba ngày, làm một món quà không có giá trị, nhưng món quà đó lại mang đầy tấm lòng của chị! Trên thế giới này, người bình thường không thể dễ dàng có được tâm ý của chị! Chị ơi, thực ra em rất hâm mộ chị, thật đấy! Em nói thật đó!”
“Hừm, vậy mới được.” Thẩm Hà liền đẩy em ruột mình ra: “Đi đi đi, con nít chơi với con nít đi! Văn Gian Thanh nãy giờ đang kiếm em! Em đi chơi với họ đi!”
Hạ Thẩm Châu tủi thân nhìn Thẩm Hà c: “Chị, chị lại ăn hiếp em!”
“Phí lời, không ăn hiếp em thì ăn hiếp ai? Ai biểu em là em trai của chị!” Thẩm Hà tỏ vẻ khinh miệt: “Em có bao giờ đừng nghĩ đến chuyện kiếm tiền, mà hãy nghĩ đến mấy chuyện khác được không?”
“Chuyện gì ạ?” Hạ Thẩm Châu nhìn Thẩm Hà với vẻ mặt không hiểu.
“Mấy bức thư tình của các bạn học nữ hâm mộ em sắp làm nổ tung thùng thư của chị rồi! Em có thể nói với bọn họ một tiếng, đừng có đem mấy lá thư tỏ tình đó quăng cho chị được không?” Thẩm Hà nhịn không nổi kéo tai của Hạ Thẩm Châu nói: “Em đừng có đem mấy thứ phiền phức chuyển qua cho chị!”
Hạ Thẩm Châu thẳng thắn trả lời: “Chị là chị ruột em, chị không lo em ai lo em! Là chị nói, em đưa tiền mừng tuổi của em đầu tư vào chỗ chị, chị sẽ chịu trách nhiệm giúp em xử lý phiền phức và bám đuôi đó! Chị không thể nào mà nói không giữ lời được!”
Nhìn thấy bọn trẻ vui đùa với nhau, Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất cùng nhìn nhau và mỉm cười, sau đó ôm lấy nhau, đầy vẻ âu yếm.
Bên cạnh đó, Cung Tử A trở về nhà mình và nhốt mình ở trong phòng, trừ phi là tới giờ cơm chứ sẽ không bao giờ ra ngoài.
Ba mẹ của Cung Tử Á tưởng rằng con gái mình đang ở trong phòng chăm chỉ học bài, cho nên cũng không định quấy rầy cô bé.
Không ai biết được Cung Tử Á khóa mình ở trong phòng, thời gian trôi qua lâu cũng chưa hoàn phục lại.
Là một học sinh ngoại trú, trong ba bữa ăn của Cung Tử Á, chỉ có bữa sáng và bữa trưa là ở trong trường ăn,còn bữa tối thì về nhà ăn.
Do Cung Tử Á sau khi về nhà còn giúp gia đình làm tí việc, không thể ở lại trong trường ăn cơm tối và trở về nhà.
Mẹ của Cung Tử Á ở trên đường phố nhận được một chút việc làm, có một số có thể đem về nhà làm.
Cung Tử Á khi rảnh rỗi sẽ giúp mẹ làm một chút thủ công để đổi lấy tiền sinh nhai.
Vì sức khỏe người mẹ không tốt, những công việc này đại đa số đều do Cung Tử Á làm hết.
Trong vài ngày qua, Cung Tử Á khi trở về nhà đều tự nhốt mình và không hề rời khỏi phòng, có khi kêu cô bé ra ăn cơm tối, cô bé cũng không hề bước ra.
Ba mẹ của Cung Tử Á liền thầm thì, con bé sao lại chăm chỉ vậy?
Mẹ Cung Tử Á