"Ha ha, bây giờ mới nói không muốn câu dẫn hoàng tử Duệ? Là bị tớ làm sợ sao?" Gia Cát Du Du khinh thường nhìn lấy Cung Tử Á, ôm cánh tay đứng ở trước mặt cô ấy, vẻ mặt xem thường: "Thật sự là không ra cái gì cả.
Chỉ bằng cậu? Cũng muốn ý đồ nhúng chàm hoàng tử Duệ?"
"Tớ nói rồi, tớ hoàn toàn không có nghĩ tới loại chuyện này.
Tớ cùng Thẩm Hà tiếp xúc, cũng là bởi vì Thẩm Hà là bạn học cùng lớp của tớ, là vì cậu ấy tốt với tớ, là vì tớ muốn báo đáp cậu ấy, chỉ thế thôi.
Tớ đối với bạn Hạ Thẩm Duệ chưa từng có qua bất kỳ ý nghĩ không nên có gì.
Tớ không biết cậu là bởi vì sao mà hiểu lầm tớ, tớ càng không biết tớ có chỗ nào đã đắc tội cậu, thế cho nên cho cậu ở chỗ nào làm tớ nhục nhã." Cung Tử Á than thở khóc lóc: "Tớ là rất nghèo, thế nhưng là tớ lại cũng không có trộm đồ lừa gạt, tớ rất đáng với lương tâm của mình!"
Gia Cát Du Du một vẻ mặt cười lạnh: "Ha ha, nếu như không phải tớ tận mắt nhìn thấy, tớ cũng sắp tin rồi đấy! Ở buổi tiệc sinh nhật của Thẩm Duệ Thẩm Hà, đôi mắt của cậu luôn dán sát vào hoàng tử Duệ, cậu cho rằng tớ không thấy sao? Hoàng tử Duệ lại còn bưng rượu cho cậu! Nếu như không phải là cậu câu dẫn cậu ấy, cậu ấy làm sao lại cho cậu bưng ly rượu đỏ?"
Cung Tử Á cảm thấy cả người đều bó tay rồi.
Đầu óc của Gia Cát Du Du này là có bệnh rồi chăng?
Cô thừa nhận, cô quả thực rất ưa thích Thẩm Duệ.
Nhưng mà ưa thích này không phải thích của trong tình yêu, chỉ là bởi vì thưởng thức tán thưởng sùng bái mà thôi.
Huống chi, cô bây giờ sùng bái thưởng thức đã chuyển dời đến trên người của Thẩm Hà rồi.
Cô cảm thấy, Hạ Thẩm Hà thích hợp sự sùng bái của cô hơn.
Cô cũng thật lâu chưa gặp qua Thẩm Duệ rồi, Gia Cát Du Du này lại vẫn có thể kéo đến trên người của mình đi!
Cô ấy đây là chứng bị hại vọng tưởng sao? Hay là chứng vọng tưởng Duệ phu nhân?
Cung Tử Á lập tức nói: "Tớ lần nữa thanh minh, tớ đối với bạn Hạ Thẩm Duệ là không hề có hứng thú! Cậu ưa thích cậy ấy, thì cậu đi theo đuổi đi, cùng tớ không có bất cứ quan hệ gì cả!"
"Hừ, coi như là cậu biết điều." Gia Cát Du Du đảo một vòng mắt, một vẻ mặt xem thường, chanh chua mà nói: "Nhưng mà chuyện này cũng không thể dễ dàng như vậy mà cho xong rồi."
"Cậu còn muốn thế nào?" Cung Tử Á đứng thẳng người lên, lấy điện thoại ra nói: "Cậu nếu như còn tiếp tục dây dưa như vậy nữa, tớ sẽ báo cảnh sát đấy!"
"Thưởng mặt cũng không biết giữ!" Gia Cát Du Du lập tức xông tới, một phát cướp đi điện thoại ở trong tay của Cung Tử Á, hướng vào trên mặt đất hung hăng một ném.
Điện thoại trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, pin cũng cùng theo rớt ra ngoài.
"Cậu quá quá đáng rồi đấy!" Cung Tử Á là tuyệt đối không nghĩ tới Gia Cát Du Du lại ương ngạnh đến trình độ này rồi, một vẻ mặt phẫn nộ nhìn lấy Gia Cát Du Du.
"Tớ còn có càng quá đáng hơn nữa đây!" Gia Cát Du Du đưa tay hướng về phía trên mặt của Cung Tử Á hung hăng quăng một cái tát.
Bốp —— mặt của Cung Tử Á bị hung hăng đánh đến nghiêng về một bên, cô cả buổi cũng không có lấy lại được tinh thần.
Cô.
Lại bị đánh rồi?
Cung Tư Á chưa từng nghĩ đến chuyện bạo hành học đường này, lại xảy ra ở học viện quý tộc Duệ Hà!
Bởi vì, nơi đây chưa từng xảy ra loại chuyện ác liệt này!
Mỗi người ở nơi này, không phải đều là con em quý tộc sao?
Mổi người bọn họ đều là một thân tu dưỡng một thân tôn quý, làm sao sẽ làm ra chuyện như vậy?
Không không không, không phải!
Những con em quý tộc mà cô tiếp xúc kia, cho dù là trước kia cùng cô dùng ngòi bút làm vũ khí cãi vả nhau, thế nhưng là cũng không có xuất hiện qua một người động tay đánh người đấy!
Gia Cát Du Du này, hoàn toàn không phải là con em quý tộc!
Lời nói cử chỉ của cô ấy, không hề có giáo dục!
Trong khoảnh khắc bị ăn hiếp, Cung Tử Á đã rất nhanh làm ra phân tích.
Cung Tử Á chậm rãi đứng thẳng người, cứ như vậy nhìn lấy Gia Cát Du Du, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Gia Cát Du Du, cậu thực cho học viện quý tộc Duệ Hà mất mặt a.
Cậu đánh tớ không có sao, tớ có thể không tính toán với cậu.
Thế nhưng là một tát này của cậu, chính là làm mất tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của học viện quý tộc Duệ Hà.
Thân là con em quý tộc, vậy mà như người đàn bà chanh chua điêu ngoa chửi rủa ở phố phường, không nói đạo lý và ngang ngược càn rỡ của cậu,