Toàn bộ người ở trong phòng, đối mặt với biểu hiện này của Gia Cát Du Du, đều cũng có chút ngoài ý định a!
Bọn họ là thật không nghĩ tới Gia Cát Du Du lại không có tiết tháo như thế, lại đối với Cung Tử Á quỳ xuống xin tha.
Nhưng mà nghĩ lại, cũng thế, dù sao cô ấy là học sinh đầu tiên được khuyên thôi học ở học viện quý tộc Duệ Hà.
Đây chính là vết bẩn cả đời tương lai của cô ấy chăng?
Bị trường học bình thường khuyên thôi học, cùng lắm thì đổi trường học khác đấy.
Thế nhưng là học viện quý tộc Duệ Hà lại khác đấy.
Học sinh bị học viện quý tộc Duệ Hà khuyên thôi học, có lẽ là trường học khác cũng không dám tiếp nhận chăng?
Cho dù là đi ra nước ngoài, cũng sẽ bị người bới ra vốn liếng đấy, đời này coi như là hoàn toàn bị hủy rồi.
Hèn chi Gia Cát Du Du lại sợ thành như vậy.
Thẩm Thất nhướng mày, nói: "Chuyện tiếp sau của chuyện này, tiểu Hà, con đến xử lý đi!"
"Vâng ạ, chủ tịch hội đồng quản trị." Thẩm Hà một vẻ nghiêm trang trả lời.
Sau đó Thẩm Hà đối với những người khác nói: "Mọi người đừng đều ở đây quấy rầy chủ tịch làm việc, chúng ta đi ra ngoài nói đi."
Nói xong, Thẩm Hà cùng Vu Tiểu Uyển kéo lấy Cung Tử Á cùng nhau rời đi trước.
Thẩm Duệ cùng Tư Nhiên cũng cùng đi ra ngoài rồi.
Gia Cát Du Du vừa định quay người cầu xin Thẩm Thất, nhân viên quản lý thư viện mới sẽ không để cho cô có cơ hội này tới gần chủ tịch hội đồng quản trị đấy!
Ông ấy trực tiếp một phát xốc lên Gia Cát Du Du, quay người liền đi ra ngoài rồi!
Đúng, xốc lên ném ra bên ngoài đấy!
Nhân viên quản lý thư viện lúc vứt bỏ Gia Cát Du Du, một vẻ mặt chê bai, nói: "Thật không biết năm đó chủ tịch tại sao lại mềm lòng, cho người như cô vậy mà đến học viện quý tộc Duệ Hà để học! Thật sự là một phân chuột, làm hỏng mất một nồi nước canh tốt như vậy!"
Gia Cát Du Du muốn dỗi về, thế nhưng lại là không dám.
Người có thể ở trong học viện quý tộc Duệ Hà làm việc, thử hỏi, có người nào là lương thiện đấy?
Người ở nơi này, mỗi người đều là do Hạ gia đào tạo ra đấy được không?
Tùy tiện một đầu ngón tay, đều có thể nghiền chết cô được không?
Vì vậy Gia Cát Du Du nhanh chóng lần nữa chạy ra ngoài rồi, đuổi theo Thẩm Hà, Vu Tiểu Uyển cùng Cung Tử Á, lập tức ngăn cản lấy ba người các cô.
Thời điểm này Gia Cát Du Du không còn quan tâm đến vấn đề của thể diện hay không thể diện gì nữa.
Cô nếu như thật sự bị khuyên thôi học, thì thật sự tiêu rồi!
Thể diện của Gia Cát gia mới bị cô hoàn toàn làm mất hết đấy!
Cho nên cô không thể bị đuổi học!
Cô nhất định phải cầu xin được tha thứ!
"Tiểu Hà, thực xin lỗi! Tiểu Uyển, thực xin lỗi! Bạn Cung Tử Á, thực xin lỗi!" Gia Cát Du Du còn định quỳ xuống, bị Thẩm Hà lập tức ngăn cản lại: "Ài ài ài, cậu nếu như lại muốn quỳ xuống, tớ cho cậu biết chuyện này sẽ không thể bàn được nữa."
Gia Cát Du Du lúc này mới ủy khuất trông mong nhìn lấy Cung Tử Á, nói: "Tớ biết rõ tớ hôm nay đã làm sai rồi.
Tớ kiểm điểm, tớ xin lỗi với cậu, tớ nhất định sẽ bồi thường tinh thần tổn thất cho cậu đấy! Tớ chỉ là bởi vì quá ghen ghét rồi! Tớ cùng Hạ Thẩm Hà cùng Vu Tiểu Uyển là bạn học vài chục năm rồi, tớ cùng Hạ Thẩm Hà còn là khi còn bé cùng nhau học qua khóa vũ đạo đấy.
Thế nhưng là, mười mấy năm rồi, quan hệ của tớ cùng các cậu ấy, còn không bằng cậu quen biết với các cậu ấy vài ngày.
Vì vậy tớ mới lại ghen ghét cậu đấy! Tớ biết rõ tớ không nên ghen ghét đấy!"
Thẩm Hà cùng Vu Tiểu Uyển một vẻ mặt bó tay.
Còn có loại lý do này sao?
"Tớ thích hoàng tử Duệ là không giả đấy, thế nhưng là tớ không dám ngấp nghé tới hoàng tử Duệ đấy! Tiểu Uyển, tớ biết rõ hoàng tử Duệ là thuộc về cậu đấy, tớ cũng không dám tranh giành với cậu rồi.
Cậu thì hãy giúp tớ nói chuyện đi! Tiểu Uyển, xem ở trên phần chúng ta cùng nhau lớn lên, xem ở trên phần tớ luôn làm bạn với cậu nhiều năm như vậy, cậu hãy giúp tớ một chút đi!" Gia Cát Du Du khóc đến thở không ra hơi rồi.
Vu Tiểu Uyển quay đầu lại nhìn thoáng qua Thẩm Duệ đang đứng ở bên cạnh, Thẩm Duệ hướng về phía cô ý tứ sâu xa mà cười.
Trên mặt của Vu Tiểu Uyển chợt đỏ lên một cái.
Thẩm Hà nhìn thấy Gia Cát Du Du khóc thành như vậy, cũng không biết nên nói cái gì cho phải rồi, chỉ có thể đối với Cung Tử Á nói: "Cậu là người trong cuộc, cậu tới quyết định đi! Quyền quyết định cho cậu! Nếu