Sau khi trở về lục địa, các bác lái xe đều chờ sẵn ở bến tàu rồi.
Sau đó lái xe của các nhà đều lần lượt đón thiếu gia và tiểu thư của họ về nhà.
Lúc chuẩn bị rời đi, Vu Tiểu Uyển nói với Eddie: “Khi cậu đi hủy bỏ hôn ước, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thể diện của Hoàng thất, vì vậy tớ kiến nghị cậu có thể bàn qua với bố cậu, thích đáng từ bỏ một số quyền lợi.
Nếu không, rất dễ bị các gia tộc khác công kích.”
Eddie hiểu ngay ý của Vu Tiểu Uyển, cậu bé lập tức nói: “Cảm ơn cậu đã nhắc nhở.
Công chúa Ina, xin lỗi cậu.”
“Không có gì phải xin lỗi cả, đây là lựa chọn của cậu.
Chúc may mắn.” Vu Tiểu Uyển nói xong câu này, gật đầu chào rất lịch sự, nho nhã quay người đi theo lái xe lên xe.
Thẩm Duệ và Thẩm Hà chào tạm biệt Hoàng tử Joel, lên nhà Hạ gia.
Những học sinh bình dân, đều có xe buýt của trường học, đưa từng người về đến tận nhà.
Sau khi tất cả mọi người đều rời đi, một mình Gia Cát Du Du đứng ở bến tàu, không có người đến đón.
Bắc tài xe buýt của trường có ý muốn đưa cô bé về nhà, đã bị Gia Cát Du Du từ chối!
Mình đâu phải con cái của những tên ma nghèo đó, sao lại có thể lên xe buýt rời đi chứ?
Cô bé bực mình ở lại, không ngừng gọi điện thoại cho người nhà.
Nhưng bất luận cô bé gọi thế nào, cũng không có ai nghe điện thoại của cô bé.
Chuyện này là như thế nào vậy?
Mình chỉ mới ra ngoài có hai tháng thôi mà, sao ở nhà đến điện thoại cũng không nghe chứ?
Mấy ngày trước lúc gọi điện thoại về nhà, vẫn còn ổn mà!
Gia Cát Du Du gọi vào số của bố cô bé, điện thoại tắt máy.
Gọi vào điện thoại của mẹ cô bé, điện thoại vẫn tắt máy.
Thật sự là như gặp ma! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Gia Cát Du Du gọi mấy số điện thoại, vào đúng giây phút cô gần như mất đi sự kiên trì, điện thoại cuối cùng cũng kết nối được: “Alo?” Đầu dây bên kia là mẹ của Gia Cát Du Du nghe điện thoại, giọng nói của bà rất mệt mỏi.
Gia Cát Du Du không vui hỏi bà: “Chuyện gì vậy mẹ? Sao điện thoại của mọi người đều không gọi được thế? Bây giờ con đang ở bến tàu, không có ai đến đón con sao! Mẹ có biết không, rất mất mặt đấy! Những người khác đều về hết rồi, chỉ còn lại mỗi mình con không có ai đón! Những tên ma nghèo đó còn muốn cho con ngồi xe buýt về, có nực cười không? Sao con lại có thể ngồi xe buýt cùng những tên ma nghèo đó được chứ? Con”
Đầu dây bên kia vẫn im áng, sau khi Gia Cát Du Du nói bala bala nói một đống, mẹ của Gia Cát Du Du cuối cùng cũng mở lời nói”
“Du Du, nhà mình tiêu rồi.”
Đột nhiên Gia Cát Du Du im lặng luôn.
Đầu dây hai bên đều im áng như không có người.
Rất lâu sau, Gia Cát Du Du mới mở lời nói: “Mẹ, mẹ nói gì vậy?”
Mẹ Gia Cát Du Du mệt mỏi trả lời, bà nói: “Ba ngày trước, bố con bị bắt tạm giam rồi, tội danh là nhận hối lộ, bị người ta điều tra ra.
Gia đình ta thật sự tiêu rồi.
Các chú các bác của con cũng bị đưa đi điều tra rồi! Bây giờ nhà mình bị niêm phong điều tra, mẹ quay về lấy một ít đồ cá nhân của mình là phải rời khỏi chỗ này.
Du Du, mẹ đã chuyển một trăm triệu vào tài khoản của con, mai sau con phải tự dựa vào chính mình! Nếu không thể ở lại Học viện Quý tộc Duệ Hà nữa, thì hãy chuyển trường đi.
Được rồi, không nói nữa, mẹ phải đi đây.
Con đừng về nữa.”
Nói xong câu này, mẹ Gia Cát Du Du cúp máy luôn.
Gia Cát Du Du đứng im tại chỗ ngẩn ngơ rất lâu rất lâu, chờ sau khi hoàn hồn, cô bé lại gọi điện tiếp về nhà, vẫn là trạng thái không có người nghe máy.
Sao lại như vậy chứ?
Sao bố lại bị bắt tạm giam chứ?
Nhà mình thật sự đã tiêu rồi sao?
Đột nhiên trong lòng Gia Cát Du Du cảm thấy rất hoảng loạn, cô bé bắt đầu gọi điện thoại cho tên trọc phú.
Lần này điện thoại được kết nối, nhưng đầu dây bên kia là một người phụ nữ nghe máy: “Mày chính là con tiểu tiện nhân dụ dỗ người đàn ông của tao đúng không? Mày là đồ mất nết! Tuổi còn nhỏ mà đã biết đi dụ dỗ đàn ông! Nếu không phải vì mày, lão nhà tao cũng không bị người ta bắt đi! Trả lại chồng cho tao.”
Gia