Lúc này cảm xúc của Vu Tiểu Uyển mới dần dần hồi phục lại.
Thẩm Duệ bất lực ghì chặt vai của Vu Tiểu Uyển: “Tình cảm của anh với em bao nhiêu năm nay em không biết thật hay giả không biết? Anh đã làm nhiều việc như vậy, anh đã bảo mẹ anh đến quốc gia của em đề cập đến chuyện hôn nhân với bố mẹ em, em thấy anh đang đùa sao? Hay là em không có lòng tin với anh, em không có lòng tin với chính bản thân mình?”
Vu Tiểu Uyển không nói gì.
“Tuy anh vẫn chưa chính thức đính hôn với em nhưng anh đã coi em là vợ tương lai của anh rồi.” Thẩm Duệ nói tiếp.
“Không phải.” Vu Tiểu Uyển còn muốn giải thích nhưng bản thân cô cũng thấy lời giải thích này rất cứng nhắc.
“Tiểu Uyển, hôm nay chúng ta đều không có việc gì khác, anh muốn nói chuyện rõ ràng với em.” Thẩm Duệ chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, anh nắm tay Tiểu Uyển cùng đi đến khu vực bằng phẳng hơn để ngồi, anh không buông tay cô ra chỉ nắm chặt tay cô như vậy.
Lòng bàn tay của hai người đan vào nhau, từ từ truyền tâm ý của mình đến đối phương.
Vu Tiểu Uyển lặng lẽ nghe không trả lời.
“Tiểu Uyển, em đang lo lắng điều gì? Em đang băn khoăn điều gì, có thể nói với anh không?” Thẩm Duệ nghiêm túc nhìn vào mắt của Vu Tiểu Uyển: “Anh muốn nghe em tâm sự.”
“Em...” Vu Tiểu Uyển vẫn còn do dự.
“Tiểu Uyển, để anh bày tỏ trước, em ở đất nước anh lâu như vậy, em cũng biết đàn ông nhà họ Hạ thực ra rất chung thủy.
Giống như ông nội anh, bố anh đều là như vậy.
Bây giờ đến thế hệ của anh cũng thế.
Anh đã nhìn trúng em thì cả đời này sẽ không suy nghĩ đến người phụ nữ khác.
Cho dù em có băn khoăn gì anh cũng sẽ giải quyết hết cho em.
Trước đây anh không ép em, cũng không hỏi em.
Bây giờ chúng ta đều đã trưởng thành rồi, đã có đủ khả năng gánh vác, đã đến lúc làm rõ tất cả giữa chúng ta rồi.”
Nhìn thấy Tiểu Uyển không nói gì nhưng ánh mắt lại sáng lên vài phần Thẩm Duệ liền biết anh đã nói trúng tâm sự của Tiểu Uyển rồi.
Thẩm Duệ vì muốn theo đuổi Tiểu Uyển quả thật đã tốn không ít thời gian.
Câu nào cũng có thể đi vào trái tim của Tiểu Uyển.
Thẩm Duệ nói tiếp: “Tiểu Uyển, tuy em là công chúa nhưng lại có rất nhiều bất lực.
Từ khi còn rất nhỏ đã bị đưa sang đất nước của bọn anh, rời xa tổ quốc, quê hương, rời xa ba mẹ của mình chuyển đến sống ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Em chịu thiệt thòi cũng không thể nói với ai, bởi vì em là công chúa, em không thể làm mất thế diện quốc gia được.
Cho nên từ nhỏ em đã ngụy trang bản thân rất tốt.
Em luôn làm cho người khác thấy em là người rất mạnh mẽ rất thong thả rất điềm tĩnh.
Nhưng em cũng là một người con gái, em cũng là một đứa trẻ thôi!”
“Ngoài Tiểu Hà ra em không chịu tiếp nhận ai cả.
Với ai em cũng nho nhã lễ phép nhưng lại duy trì khoảnh cách an toàn nhất định với họ.
Đây là cách em tự bảo vệ chính mình.
Bởi vì em biết em không thể bị tổn thương, em bị tổn thương thì sẽ mất kiểm soát, sẽ phá vỡ hình tượng của em, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của đất nước em.
Cho nên em phản kháng lại bất cứ ai muốn lại gần và tiếp xúc với em.
Tiểu Hà có thể đi vào trái tim em có lẽ vì sự lương thiện đơn thuần của con bé đã làm em rung động phải không?”
“Sau đó nữa mọi người dần dần trưởng thành, người theo đuổi em càng ngày càng nhiều, nhưng trái tim em lại càng ngày càng khép kín.
Bởi vì em nhìn thấy bi hoan ly hợp của người khác, em lo em cũng sẽ bước vào tình cảnh như vậy.
Hơn nữa từ khi còn nhỏ em đã biết em là công chúa, hôn nhân gia tộc mới số phận cuối cùng của em.
Cho nên em không dám rung động, không dám có tình cảm.
Nhưng Tiểu Uyển em là con người, không phải khúc gỗ! Sao em có thể không có tình cảm được?”
“Đừng nói nữa!” Tiểu