Ở cái tuổi dễ dàng vì tình yêu mà trở nên rối rắm này, Tư Nhiên lại không có thời gian để nghĩ về những chuyện này.
Cậu bận muốn chết.
Thật sự là bận muốn chết đi được.
Cậu cuối cùng cũng cảm nhận được cái cảm giác bận mà năm đó Thẩm Thất nói là loại cảm giác gì rồi.
Mỗi ngày cậu chỉ ngủ được có bốn năm tiếng, thời gian còn lại đều dùng để học, học, học, huấn luyện, huấn luyện, huấn luyện.
Có lúc vừa tiến hành huấn luyện thể chất vừa phải củng cố những kiến thức văn hóa.
Cậu không chỉ phải nắm bắt thời gian học tập, còn phải đôn đốc những người khác chạy theo kịp bước chân.
Bọn họ là một tập đoàn, bất cứ người nào tụt lại phía sau đều là tổn thất.
Vì thế, Tư Nhiên quả thực bận đến phát điên.
Chuyện trong nước, mỗi ngày cậu chỉ có nửa giờ để xử lý, vì thế tất cả đều phải yêu cầu hiệu suất cao.
Đối với Thẩm Hà, ngoài sự nhớ nhung ra, cậu cũng không còn cách nào.
Cậu năm đó thực ra không phải không biết lý do mà Joel giúp cậu là gì, nhưng lúc mà cậu chưa đủ lớn mạnh, chỉ có thể lựa chọn ngủ đông ẩn nhẫn.
Chờ đến khi trưởng thành, lúc đủ lớn mạnh để có thể so sánh với hoàng tử Joel rồi chính là lúc vương giả trở về.
Cậu không phải không lo lắng Thẩm Hà và hoàng tử Joel có cảm tình với nhau trong mấy năm này.
Nhưng cậu tuyệt đối không thể để tình cảm chi phối bước chân của mình.
Chỉ có trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nữa, cậu mới có thể bảo vệ được tất cả những gì mình muốn.
Tư Nhiên lúc này, vừa mới kết thúc cuộc huấn luyện thể chất, cầm lấy khăn mặt vừa lau mồ hôi trên mặt và trên đầu rồi đi ra ngoài, vừa nhận lấy tài tiệu mà Tiểu Cát đưa tới, xem một chút liền ký lên tập tài liệu.
Tiểu Cát báo cáo: “Nhiên, đại cổ đông kia gần đây có điểm rục rịch.
Thật sự không ra tay sao?”
“Hành động của hắn còn chưa đủ lớn.
Nếu hắn tìm được ông chủ mới tốt hơn, vậy dù sao cũng phải cho ông chủ mới một chút tiền casino mới đủ để chứng tỏ lòng trung thành mà nhập hội.” Tư Nhiên trả lời: “Theo dõi kỹ hắn, đừng để mất.
Đến lúc, diệt gọn hắn và đối thủ.”
“Được.” Tiểu Cát hưng phấn trả lời: “Rất lâu không được làm việc rồi, mọi người đều cảm thấy gân cốt bị nới lỏng rồi.”
Tư Nhiên nhất thời cười lên: “Sẽ có lúc để cho mọi người chơi thỏa thích.”
Tư Nhiên của ba năm sau, đã là một người đàn ông trưởng thành.
Hoàn toàn cởi bỏ ra cái vẻ trúc trắc của thời còn trẻ, đã rèn luyện bản thân trở thành một người hoàn mỹ, không có thiếu sót.
Tuy về mặt nhan sắc cậu không thể so sánh với Thẩm Duệ và hoàng tử Joel, nhưng vẫn là người đàn ông có đầy đủ tiêu chí của một nam thần.
Tiểu Cát cũng ngày càng trở nên xinh đẹp.
Người con lai như cô, ngũ quan rõ ràng, lúc đi dạo phố, mấy lần bị người ta đến bắt chuyện, đưa danh thiếp, mời cô đi thử vai cho phim điện ảnh.
Tiểu Cát từ trước đến nay không xem chuyện đó ra gì, tiện tay liền vứt đi.
Cô xem qua bộ phim mà Thẩm Hà quay rồi, quả thực đẹp đến ngây người.
Cô không thể so sánh được với Thẩm Hà, hơn nữa, cô muốn làm cánh tay đắc lực cho Tư Nhiên.
Nếu đi làm minh tinh thì làm sao giúp được Tư Nhiên chứ?
Vì thế, Tiểu Cát dứt khoát kiên quyết từ chối.
Hơn ba năm nay, Tiểu Cát nghĩ đủ mọi cách để đối xử tốt với Tư Nhiên, tốt đến nỗi các thành viên khác đều nhìn không nổi nữa rồi.
Cho dù người khác có khuyên như thế nào, Tiểu Cát cũng không chịu quay đầu lại.
Tư Nhiên có mấy lần cũng muốn nói chuyện riêng với Tiểu Cát, nhưng cứ đến lúc đó Tiểu Cát lại trốn đi, nhất định không nói chuyện với Tư Nhiên.
Tư Nhiên cũng hết cách rồi.
Nỗi lòng của cô nàng, Tư Nhiên sao không biết chứ?
Nhưng có một số chuyện, cậu chỉ có thể giả bộ không rõ.
Cậu không muốn làm tổn thương Tiểu Cát, nhưng tình yêu là loại tình cảm không thể miễn cưỡng nhất.
Vì thế, cậu chỉ có thể giả ngốc.
Những cộng sự khác, đối với chuyện này cũng lực bất tòng tâm.
Những gì có thể nói với Tiểu Cát bọn họ cũng nói hết rồi, nhưng Tiểu Cát lại không nghe.
Nhìn thấy Tiểu Cát kiên trì như vậy, bọn họ cũng không dám nói gì.
Hai người đều là công sự, có thể nói cái gì chứ?
Tư Nhiên ký xong liền nói với Tiểu Cát: “Lát nữa tôi phải ra ngoài một chút.”
“Vậy, có cần tôi làm gì không?” Tiểu Cát nhìn cậu đầy mong đợi.
Lúc này, những người khác đều qua đó, nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Cát, mọi người cùng nhau lắc đầu thở dài.
Có người nói thay Tiểu Cát: “Lão đại, dù sao