Thẩm Hà hơi nheo mắt, thấy một cô gái ăn mặc hở hang bước ra từ bên trong, đang nhìn mình với ánh mắt rất cảnh giác.
“Cô tìm ai?” Cô gái đó mở lời hỏi.
“Cô là Sử Hiểu Yến đúng không?” Thẩm Hà mở lời hỏi: “Tôi là Hạ Thẩm Hà, em gái sinh đôi của Hạ Thẩm Duệ.”
“Chính là tôi đây.” Sử Hiểu Yến gật đầu, rồi nhìn Thẩm Hà từ trên xuống dưới, ánh mắt cô ta chứa đầy sự đố kỵ, rồi nói: “Hóa ra cô chính là Công chúa quốc dân, cô còn đẹp hơn cả trên tivi đấy, ông trời thật là không công bằng, tại sao những thứ cho cô, đều là tốt nhất? Nói đi, cô tìm tôi có việc gì? Căn hộ này là anh trai cô cho tôi rồi, không phải cô muốn lấy lại chứ?”
“Một căn hộ thôi, chưa lọt được vào mắt của tôi, cô có tiện cho tôi vào nhà nói chuyện không? “Thẩm Hà hỏi.
“Cô vào đi.” Sử Hiểu Yến bĩu môi nói, rồi quay người nhường lối, cho Thẩm Hà vào nhà.
Thẩm Hà vừa bước vào, nhìn ngay thấy trong nhà toàn các thiết bị gia dụng thông minh.
Căn hộ này có hai tầng.
Diện tích tầng một khoảng hơn một trăm mét vuông, diện tích tầng hai khoảng hơn sáu mươi mét vuông.
Đối với một cô gái trẻ mà nói, đủ để sinh sống rồi.
Tất cả mọi thứ trong căn hộ đều là mới hết.
Rõ ràng là hôm qua khi chuyển đến mới bắt đầu sắm.
Người của anh trai, hiệu suất làm việc thật sự rất cao.
Thẩm Hà sau khi vào nhà, chỉ tùy tiện liếc qua một vòng, rồi ngồi luôn xuống ghế sofa.
Sử Hiểu Yến ngồi ngay đối diện trước mặt Thẩm Hà, rồi nói: “vậy cô đến tìm tôi có việc gì?”
“Tôi chỉ hỏi cô xem có dự tính gì.” Thẩm Hà liếc qua Sử Hiểu Yến, mặt Sử Hiểu Yến trang điểm rất đậm, rõ ràng là chuẩn bị ra khỏi nhà.
Rõ ràng là chỉ mới 19 tuổi, nhưng lại ăn mặc trang điểm như 29 tuổi.
“Dự tính? Tôi có thể có dự tính gì chứ? Đêm nay có rượu đêm nay say thôi.” Sử Hiểu Yến nhíu mày trả lời, rồi nói: “Tôi không phải là cô, cô là Công chúa quốc dân.
Cô muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Cô vừa xinh đẹp có tiền lại có địa vị, tất nhiên cô có thể nói tôi vô công dồi nghề.”
Trong lúc nói chuyện, Sử Hiểu Yến châm cho mình một điếu thuốc lá với động tác rất điêu luyện.
Loại thuốc lá cô ta hút, rõ ràng là loại thuốc lá rẻ tiền rất dễ thấy trên thị trường.
Rõ ràng là, cô ta còn chưa kịp đổi cho mình loại thuốc lá xịn.
Dù sao việc dọn nhà cũng là việc mất thời gian.
Thẩm Hà thấy Sử Hiểu Yến nhả khói thuốc rất điêu luỵên, cô bé nhíu mày nói: “Anh trai tôi là người thừa kế của gia tộc, bình thường rất bận rộn.
Đây là danh thiếp của trợ lý tôi, nếu cô có việc gì cần giúp đỡ, thì hãy gọi điện thoại cho trợ lý của tôi.”
Thẩm Hà đặt luôn danh thiếp của Cung Tử Á lên bàn, cô bé không muốn chiến đấu ở đây nữa.
Vu Tiểu Uyển nói rất đúng.
Sử Hiểu Yến thật sự là người không cùng một thế giới.
Vu Tiểu Uyển là cô công chúa sống trong vườn hoa, Sử Hiểu Yến là con gián sống trong bụi bẩn của cuộc sống.
Chỉ cần Sử Hiểu Yến biết điều, cô ta sẽ biết phải làm gì.
Những thứ Thẩm Duệ cho cô ta, Thẩm Hà cũng có thể cho được, thậm chí còn nhiều hơn.
Tiền đề là, Sử Hiểu Yến phải biết điều.
Thẩm Hà đứng ngay dậy, chuẩn bị cáo từ.
Cô bé mới đi được hai bước, liền nghe thấy giọng nói hời hợt của Sử Hiểu Yến ở phía sau lưng: “Sao thế? Đứa con gái trên khuôn mặt luôn ra vẻ cao ngạo kia, đến mách lẻo với cô rồi đúng không? Ha ha! Rất thú vị! Tôi còn tưởng cô ta tự tin lắm cơ! Hóa ra cũng chỉ thế mà thôi.”
Thẩm Hà từ từ quay đầu nhìn Sử Hiểu Yến: “Hả?”
“Tôi sẽ không liên lạc với cô đâu.
Chuyện của tôi, không có một xu quan hệ nào với cô.” Sử Hiểu Yến vứt luôn danh thiếp mà Thẩm Hà đặt xuống vào thùng rác.
Danh thiếp của Cung Tử Á tuy không được giá trị bằng danh thiếp của Thẩm Hà.
Nhưng đối với người bình thường mà nói, đó đã là độ cao mà họ không thể với tới được!
Trợ lý thân cận nhất của đại tiểu thư Hạ gia, sao lại không đáng giá ngàn vàng chứ?
Thẩm Hà đưa cho Sử Hiểu Yến danh thiếp của Cung Tử Á, nếu Sử Hiểu Yến là người biết điều, cả cuộc đời sau này cô ta sẽ không lo vất vả.
Nhưng bây giờ xem ra, người ta không màng đến điều này, thứ cô ta muốn có vẻ là nhiều hơn.
“Bố tôi làm trợ