Hạ Nhật Ninh không giảm khí thế, hắn nhìn Thẩm Thất từ trên cao xuống, những ngón tay dài lướt qua khuôn mặt cô: “Cô ngốc này, sau này thích cái gì thì cứ nói với anh. Những thứ mà anh có thể làm được thì anh nhất định sẽ không để cho em tủi thân, đừng nói là một chiếc xe mà ngay cả anh cũng là của em.”
Hí, những cô gái ở xung quanh lại hít phải khí lạnh một lần nữa!
Trước mặt mọi người mà cứ bày tỏ cái gì gì đấy, là điều khiến người khác ghen tị nhất?
Nhất là người có dung nhan yêu nghiệt rồi lại còn giàu có kinh người như Hạ Nhật Ninh!
Lúc này, ánh mắt ước ao đang nhìn Thẩm Thất của những người xung quanh liền biến thành vẻ nếu như cô dám từ chối tình cảm của nam thần, chúng tôi nhất định sẽ liều mạng với cô trong nháy mắt!
Sắc mặt của Phùng Mạn Luân trở nên thâm trầm.
Rõ ràng hắn ta đã sắp đặt xong rồi!
Tại sao lại biến thành thế này chứ?
Hắn muốn tiếp tục ly gián tình cảm của vợ chồng họ mà!
Hắn muốn đả kích Hạ Nhật Ninh!
Vì sao, vì sao ở chỗ tổng bộ lại có một chiếc xe bản limited toàn cầu chứ!
Chết tiệt, chết tiệt!
Sắc mặt của Lâm Khê cũng khó coi vô cùng!
Vốn dĩ cô ta muốn khoe khoang với đám bạn của mình rằng hôm nay sẽ đến mua siêu xe!
Nhưng mà cô ta vất vả lắm mới kéo được Hạ Nhật Ninh tới đây, thế mà ngay cả chiếc bánh xe cũng chưa được chạm đến, thì Hạ Nhật Ninh đã đột nhiên lấy một chiếc xe đua bản limited mà ở Việt Nam chỉ có duy nhất một chiếc cho Thẩm Thất!
Đố kỵ, đố kỵ vô cùng!
Ánh mắt Lâm Khê nhìn Thẩm Thất giống như dao lại tựa như tiễn.
Nếu như ánh mắt của cô ta có thể giết được Thẩm Thất thì cô ta đã không do dự mà giết chết Thẩm Thất rồi!
Tiểu Xuân hoàn thành thủ tục nhanh chóng, sau đó anh đưa một chiếc hộp tinh xảo có chứa chiếc chìa khóa cho Thẩm Thất: “Thiếu phu nhân, chiếc xe này đã thuộc về cô rồi!”
Lúc này trong lòng Thẩm Thất cẫn còn khiếp sợ.
Cô hỏi Tiểu Xuân bằng giọng khó tin: “Hết bao nhiêu tiền thế?”
Tiểu Xuân cung kính trả lời: “Giám đốc đại diện đã giảm giá cho tổng giám đốc Hạ, chỉ lấy giá thành phẩm, một trăm hai mươi triệu nhân dân tệ.”
Mọi người ở đây lúc này không biết nên nói sao cho phải!
Đã không còn lời nói có thể nói mất rồi?
Ngay cả kinh ngạc cũng không thốt ra được?
Vì kỷ niệm sinh nhật công ty nên Mercedes Benz mới đặc biệt mời những nhà máy khác cùng hợp tác để sáng chế ra chiếc xe này, đây là chiếc xe được các kỹ sư có trình độ bậc nhất thế giới tự tay chế tạo, cả thể giới chỉ có bảy chiếc.
Giá trị của chiếc xe này không còn là để lái trên đường nữa mà vật để trưng bày mất rồi.
Giống như Lamborghini Hermes vậy, chỉ để bảo tồn và tham quan mà thôi.
Ai mà cam lòng mài mòn trên đường chứ?
Chiếc xe này là chiếc xe thuần thủ công đấy!
“Tiểu Thất, vui không?” Hạ Nhật Ninh dùng tay nhéo chóp mũi của Thẩm Thất, không thèm để ý mà thể hiện tình cảm ngọt ngào trước mặt mọi người: “Chúng ta về nhà nhé?”
Thẩm Thất vẫn đang ở trong trạng thái mơ hồ, cô gật đầu theo bản năng.
Thấy Thẩm Thất gật đầu, cuối cùng thì Hạ Nhật Ninh cũng nở nụ cười.
Nụ cười này không còn sát khí mà chỉ còn gió xuân dào dạt thôi.
Nụ cười đáng giá vô cùng này có lực sát thương cũng không hề nhỏ.
Những người ở đây, bất kể là nam hay nữ đều bị hoa mắt ù tai trong nháy mắt, họ không thể nào chống cự lại được nụ cười này.
Hạ Nhật Ninh ôm lấy eo của Thẩm Thất rồi nhanh chóng rời đi.
Hắn bỏ lại một câu xin lỗi: “Xin lỗi anh Mạn Luân nhé. Tiểu Thất nhà tôi đã có Mercedes Benz rồi, cho nên chiếc xe này anh mang về dùng đi nhé!”
Nói câu đấy xong, Hạ Nhật Ninh mang theo cô đi được khá xa rồi.
Sắc mặt của Phùng Mạn Luân tái nhợt, khó coi vô cùng.
Hắn lại bị Hạ Nhật Ninh tát vào mặt trước mặt mọi người rồi!
Không thể tha thứ được!
Lâm Khê ngẩn người tại chỗ.
Hạ Nhật Ninh đi rồi?
Cô ta phải làm sao bây giờ?
Xe thể thao của cô ta thì sao?
Cô lại khoác lác với đám bạn cô nữa rồi à!
Mà lúc này, trên blog đã điên cuồng đăng một tin: Tổng giám đốc của tập đoàn Hạ thị Hạ Nhật Ninh đã mua tặng cho vợ mình một chiếc xe bản limited rất giá trị để bày tỏ tình yêu!
Tấm ảnh của chiếc xe được đăng lại một cách điên cuồng.
Trong nhóm những người yêu thích xe đua toàn thế giới, thì đây quả là là một mơ ước điên rồ!
Cho dù có phải là fan của Mercedes Benz hay không thì họ cũng đang điên cuồng truyền bá tin tức này.
Mà người nằm ở vị trí trung tâm của tin tức này là Thẩm Thất thì vẫn đang trong trạng thái mờ mịt.
Cô được Hạ Nhật NInh đưa thẳng về trang viên Cảnh Hoa, thời khắc bước vào cửa nhà, Thẩm Thất vẫn cảm thấy như mình đang mơ.
Hôm nay cô gặp phải thần tài à?
Sao tự dưng lại có thêm một chiếc xe đua siêu cấp trị giá 120 triệu nhân dân tệ chứ?
Hạ Nhật Ninh nâng cằm Thẩm Thất lên: “Sao Phùng Mạn Luân lại trở thành sư huynh của em rồi?”
Về đến nhà, hắn lại bắt đầu tra hỏi!
Hừ hừ, Phùng Mạn Luân, anh đừng hòng mong được như ý!
Thẩm Thất đờ đẫn nhìn Hạ Nhật Ninh mà nói: “Em cũng không biết. Đầu óc em bây giờ còn đang quay mòng mòng. Hôm qua thầy giáo tham ăn nên bị đau bụng, lúc em mang bài tập đến nộp thì nghe nói thầy ấy nhập viện rồi, thế là em đến bệnh viện thăm. Không ngờ rằng, Phùng Mạn Luân cũng đến, thầy nói rằng anh ta đã học môn lý luận và cơ sở mỹ học của thầy. Sau đó, anh ta biến thành sư huynh của em mà không thể giải thích nổi...”
Thẩm Thất mở hai tay ra: “Hơn nữa hôm nay em đến cửa hàng Mercedes Benz không phải là để mua xe, mà vì anh ta nói chiếc xe anh ta đặt mua đã có rôi nên cho em lái thử. Chứ em cũng không biết vì sao mà nó biến thành món quà mà hắn tặng em.”
Đôi mắt phượng của Hạ Nhật Ninh trầm xuống.
Quả nhiên là thế!
Đến bây giờ mà Phùng Mạn Luân vẫn không chịu nhận thức tình hình hiện tại, hắn ta không cam lòng chịu thua.
Cho nên hắn ta lại quay sang đánh vào Tiểu Thất.
Vậy thì, Lâm Khê lại càng khả nghi!
Xem ra, hắn phải tự mình ra tay đẩy một cái, để cho Lâm Khê nhanh chóng để lộ chân tướng.
“Sau này nếu thích cái gì thì cứ nói với tôi.” Hạ Nhật Ninh vươn tay nhéo chóp mùi của Thẩm Thất: “Chồng của em còn nhiều tiền hơn anh ta!”
Khuôn mặt của Thẩm Thất hơi đỏ lên: “Em không tham lam đến thế đâu.”
Bỗng nhiên Thẩm Thất nhớ đến chuyện Lâm Khê và Hạ Nhật Ninh đến cửa hàng Mercedes Benz, chẳng lẽ, Hạ Nhật Ninh cũng muốn mua xe cho Lâm Khê?
Nghĩ thế nên trong lòng Thẩm Thất lại bắt đầu không thoải mái.
Đúng lúc đó thì điện thoại của Thẩm Thất đột nhiên vang lên.
Vì che dấu sự mất mát của mình nên Thẩm Thất xoay người đi nghe điện thoại.
Điện thoại vừa được kết nối thì Thẩm Thất liền nghe thấy một trận thở dốc dồn dập được truyền đến bên trong, giọng nói của Thẩm Ân Ân nhanh chóng được truyền đến: “Thẩm Thất cứu tôi, cứu tôi!”
Thẩm Thất ngẩn