Nghe Thẩm Hà nói thế, Phương Phương phải nói là vui mừng hết lớn!
Điều này dễ dàng đơn giản quá!
Phương Phương lại hỏi vì không yên tâm: “Hay cô sắp xếp cho tôi thêm nhiệm vụ gì nữa đi? Tôi làm được hết, thật đó, tôi đều làm được hết! Tôi sẽ hoàn thành được mà!”
Thẩm Hà không còn cách nào khác đành nói: “Những vị trí khác đều có người phụ trách rồi, cô cảm thấy Hạ gia chúng tôi trả không nổi hay công ty giải trí Phạm Thị trả không nổi hả?”
“Không không không, tôi chỉ muốn nhanh chóng chuộc lỗi thôi!” Phương Phương liền giải thích ngay: “Thế này đi, trong quá trình quay phim, không cần biết là có việc gì cần làm, chỉ cần tôi có thời gian, tôi nhất định sẽ đi hoàn thành nó.
Được không?”
Thẩm Thất nhếch miệng: “Tùy cô vậy.
Được rồi, hết chuyện rồi chứ, đi ra ngoài đi.”
“Dạ, không còn, không còn nữa.
Vậy cô nghỉ ngơi nhé!” Phương Phương bèn nhanh chóng lùi lại để rời khỏi, sau khi bước ra cửa, đã nhẹ nhàng đóng cửa lại cho Thẩm Hà.
Thẩm Hà lắc đầu không nói gì.
Phương Phương này, thật đúng là...!ranh ma đó, biết tới đây cầu xin mình, chứ không xin người khác.
Chắc cô ta cũng được cao nhân chỉ điểm rồi nhỉ?
Cô ta biết mợ nhất định sẽ nể mặt mình!
Biết người mà mợ thương yêu nhất ngoài Thẩm Mạch ra chính là mình.
Thôi kệ, không tính toán với loại người nhỏ bé này.
Phải suy nghĩ thử xem, tiếp theo trong quá trình quay phim, mình phải tiếp xúc với anh Joel và anh Tư Nhiên thế nào!
Bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa.
Thẩm Hà lên tiếng: “Vào đi.”
Cửa phòng mở ra, là bảo vệ đến báo cáo: “Tiểu thư, thiếu phu nhân đến tìm cô.”
Thẩm Hà liền nở nụ cười: “Tiểu Uyển à?”
Từ sau khi Tiểu Uyển và Thẩm Duệ chính thức đính hôn với nhau, người trong nhà họ Hạ đều đổi cách xưng hô gọi Vu Tiểu Uyển là thiếu phu nhân.
Vu Tiểu Uyển mới lúc đầu còn chưa thích ứng được, từ từ về sau mới quen với điều đó.
Sau khi bảo vệ lui ra, Vu Tiểu Uyển cầm theo hai cái hộp bước vào.
Thẩm Hà liền ra chào đón, rồi cười nói: “Ôi, đại thiếu phu nhân của chúng ta đã mang đồ tốt gì đến cho tớ đây?”
Vu Tiểu Uyển đặt hai cái hộp lên trên một góc bàn, rồi trả lời: “Đương nhiên mang thức ăn đến cho cậu rồi! Ở nhà lo các cậu ở đây ăn không quen món của người ta, nên đã nói đầu bếp chuẩn bị riêng thức ăn cho mọi người.
Phần của Joel và Tư Nhiên đã cho người mang qua đó rồi.
Tiểu Mạch đâu? Kêu con bé qua đây ăn cơm đi.”
Thẩm Hà cười rồi lấy điện thoại ra, nhắn một tin cho Tiểu Mạch.
Không tới mười phút, Thẩm Mạch đã giống như con bướm, thướt tha bay qua đây: “Chị, chị dâu, em qua ăn cơm đây!”
Thẩm Hà vuốt vuốt đầu Thẩm Mạch, nói: “Ngoan, đi rửa tay đi.”
Thẩm Mạch vui vẻ chạy vào nhà vệ sinh để rửa tay.
Vu Tiểu Uyển lấy thức ăn trưa trong hộp ra, bày ra trên bàn, rồi nói: “Hôm nay thế nào? Có thuận lợi không?”
“Thuận lợi.
Sao có thể không thuận lợi được chứ?” Thẩm Hà cười rồi trả lời: “Lúc nãy Phương Phương qua cầu xin tớ trừng phạt cô ấy, nhìn là biết mấy hôm nay bị mợ dọa cho nửa sống nửa chết rồi.”
Vu Tiểu Uyển liền cười: “Công chúa nhỏ của mợ mà dám ăn hiếp, quả nhiên là ăn phải gan hùm gan cọp rồi.
Hình phạt này đã là nhẹ lắm rồi đó.”
“Phải đó!” Thẩm Hà ngồi xuống một chỗ, cầm đũa lên, ăn thử một miếng, gật đầu nói: “Đúng là chỉ có đầu bếp nhà mình mới biết khẩu vị của tớ, đây đều là món tớ thích.”
“Tớ đến đây là muốn nhắc cậu một chuyện.” Vu Tiểu Uyển nhìn Thẩm Hà vui vẻ ăn cơm, rồi nói: “Mấy hôm trước khá nhiều việc, quên mất tiêu nhắc cậu nữa.
Rồi thì, hôm nay mới sực nhớ ra, nên lấy cớ giao thức ăn cho cậu rồi qua đây báo cho cậu biết luôn.”
“Chuyện gì vậy, nghiêm trọng không?” Thẩm Hà ngẩng đầu nhìn Vu Tiểu Uyển, từ tốn lau hai bên khóe miệng rồi nói: “Chắc là chuyện lớn, nếu không, cậu cũng không thận trọng thế.”
“Cậu nói đúng.” Vu Tiểu Uyển nói một cách trịnh trọng: “Chuyện này, có liên quan đến Gian Thanh.”
“Gian Thanh? Nó làm sao thế?” Thẩm Hà thắc mắc hỏi lại: “Thằng nhóc đó chẳng phải ngày nào cũng đi với thằng quỷ Hạ Thẩm Châu sao?”
“Nếu hai đứa đi với nhau còn đỡ.” Vu Tiểu Uyển thở dài, rồi nói: “Thằng nhóc đó