“Rõ rồi ạ.” Văn Gian Thanh ngoan ngoãn trả lời.
Thẩm Hà gõ ngón tay vào mặt bàn, rồi bỗng nhiên dừng lại, đưa mấy cái thẻ cho Vu Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển này, cậu giữ đi.”
“Hả?” Vu Tiểu Uyển ngơ ngác.
“Tớ sợ tớ không đành lòng.” Thẩm Hà nói: “Bảo tớ trơ mắt nhìn em tớ chịu khổ cực như vậy, tớ thực sự cảm thấy rất khó chịu, rất ngột ngạt.
Dù nó có hư hỏng đến mấy thì vẫn là em tớ.
Nhìn nó quần áo rách rưới, ăn không đủ no, tớ sợ tớ sẽ mềm lòng mất.”
Vu Tiểu Uyển nở nụ cười: “Được, để tớ giữ.
Tớ nhất quyết sẽ mặc kệ nó!”
“Ừ.” Thẩm Hà gật đầu: “Vậy đi.”
Văn Gian Thanh nghe thấy vậy thì vành mắt bắt đầu đỏ lên.
Cậu biết Thẩm Hà hay mắng mỏ cậu, nhưng cũng rất thương cậu.
“Vậy giờ anh định để ai diễn?” Thẩm Hà hỏi Tư Nhiên: “Anh nhớ tìm người đáng tin nhé, đẹp trai mà địa vị không cao thì không diễn xong vở kịch này được đâu!”
Tư Nhiên cười nói: “Yên tâm đi, cứ giao cho anh.”
“Vâng, thế cứ quyết định vậy đi.” Thẩm Hà nhìn đồng hồ, lại nói: “Kể từ ngày hôm nay em sẽ phải sống khổ cực.
Từ bé em đã an nhàn sung sướng rồi, chưa phải chịu khổ bao giờ.
Ngay cả đi tập quyền anh em cũng được mọi người chăm bẵm cẩn thận, sợ cơ thể không đủ dinh dưỡng.
Giờ em quay về mà không có tiền, thì chắc cũng không ở khách sạn được nữa.
Chị cho em mười năm triệu, đủ để thuê một nhà nghỉ khác, và phải ăn uống kham khổ.
Vậy nên tối nay muốn ăn gì thì bảo chị.
Ăn xong bữa này thì cũng không còn bữa nào ra trò mà ăn nữa đâu!”
Mọi người đều nở nụ cười.
Tuy rằng Thẩm Hà vừa mắng Văn Gian Thanh, nhưng giờ cô cũng là người thương Văn Gian Thanh nhất.
Văn Gian Thanh nghe vậy thì lắc đầu: “Không cần đâu ạ, em không ăn đâu.
Ở đó cũng đâu có gì hợp khẩu vị em chứ?”
Thẩm Hà gật đầu: “Cũng phải.
Có lẽ bây giờ không có gì vừa miệng em cả.
Em vẫn chưa phải ăn uống kham khổ, nên chắc chắn ăn chưa thấy ngon.
Cứ vậy đi.
Em về bảo với Tranh Tranh là tài khoản của em bị khóa hết rồi, thẻ bị mất, thuê bao bị cắt rồi.
Ngày nào còn chưa chia tay thì cô ta không có một đồng một xu nào cả.”
“Vâng ạ.” Văn Gian Thanh ngoan ngoãn trả lời, không dám hỗn láo.
“Vậy em về đi.
Chúng ta cũng về thôi.
Lần này bọn chị đến là để quay phim, chứ không phải để xử lí cái chuyện lằng nhằng này cho em! Chị sắp tức chết vì em rồi đấy!” Thẩm Hà nói xong thì lấy một ít tiền từ trong túi ra.
Số tiền này vốn là để trả phí lặt vặt.
Giờ lại đưa hết cho Văn Gian Thanh rồi.
Cũng vừa đúng mười năm triệu, nên đưa cho cậu luôn.
Thẩm Hà bảo: “Nếu em biết tính toán, thì đêm nay trả phòng khách sạn luôn đi, số tiền còn lại ít ra sẽ đủ cho em ăn no.
Sau đó đi thuê nhà nghỉ, đỡ phải ở đầu đường xó chợ.”
Vu Tiểu Uyển và mọi người đều mỉm cười.
Thẩm Hà tuy hay mắng mỏ nhưng thực sự lại rất dễ mềm lòng!
Rõ ràng là tức giận lắm rồi, mà vẫn theo thói quen sắp xếp mọi việc cho Văn Gian Thanh.
Đương nhiên Văn Gian Thanh chỉ đành đồng ý, cậu ta mà dám trái lời Thẩm Hà sao?
Sau khi mọi người rời đi, quả thực Văn Gian Thanh đã nói với Tranh Tranh y như vậy.
Sắc mặt Tranh Tranh hơi xấu đi, cô ta hỏi: “Đó là chị ruột của anh à?”
Văn Gian Thanh trả lời: “Đúng rồi!”
Cậu mà dám nói Thẩm Hà không phải chị ruột mình sao?
Từ bé cậu đã trưởng thành dưới sự che chở của chị rồi!
“Chị anh thực sự ghê gớm đến vậy à?” Tranh Tranh hỏi.
“Đúng rồi! Trong nhà anh, người ghê gớm nhất là chị ấy! Chả có ai là không sợ chị ấy cả!” Thực ra những lười này của Văn Gian Thanh đều là thật.
Tranh Tranh lập tức im lặng.
Văn Gian Thanh lại nói: “Chỉ sợ chúng ta không thể ở lại khách sạn này được nữa đâu.
Chị anh để lại cho anh mười năm triệu, còn thẻ thì chị ấy thu hết rồi, thuê bao cũng bị cắt luôn.
Chỗ này không phải trong tỉnh, anh cũng không thể làm gì được.
Giờ vẫn còn vài ngày tiền phòng khách sạn, nếu chúng ta lấy lại thì