Tư Nhiên trong điện thoại đầu dây bên kia ừm một tiếng rồi cúp máy.
Đối với Tranh Tranh người con gái này, Tư Nhiên tuyệt đối có nắm chắc cô ta sẽ cắn câu!
Tranh Tranh đứng tại chỗ, thực ra là đang dằn vặt.
Cô ấy thực ra đối với Văn Gian Thanh vẫn một chút thích.
Người đàn ông dễ gạt như thế, đã rất hiếm gặp rồi.
Nói gì là tin đó, một chút cũng không nghi ngờ.
Thậm chí trong nhà cũng phản đối như thế, cậu ta đều muốn kiên quyết ở bên cô ấy.
Hơn nữa tướng mạo cũng không tệ, bây giờ mới mười sáu tuổi, đã là một thiếu niên trẻ đẹp.
Chờ sau khi cậu ta trưởng thành, chắc chắn là một người đàn ông tuấn tú.
Nhưng, cậu ấy bây giờ là dựa vào gia đình.
Trong tay cậu ấy không có tiền, đều là gia đình cho cả.
Muốn tiêu một đồng đều phải xin gia đình cả.
Hơn nữa bây giờ quan trọng nhất là cậu ta không có tiền!
Tuần này, cậu ta đem tiền trên người đều tiêu sạch cả rồi.
Rõ ràng không có tiền, còn không biết tiết kiệm.
Cứ mua những thứ không tác dụng gì.
Nếu như là lúc trước, khi có tiền, tùy tiện mua tuy tiện tiêu.
Nhưng bây giờ khác rồi!
Không tiền còn cái thể loại đó, sau này phải làm sao?
Chẳng lẽ cô ấy phải nuôi cậu ấy cả đời?
Hơ hơ, Tranh Tranh cô ấy không có ngốc như thế!
Bây giờ xem ra, vẫn là Vệ Cương này có tiền hơn.
Hơn nữa nghe khẩu khí của anh ta, anh ta đã tiếp nhận sự nghiệp của gia đình, tự kiếm tiền tự tiêu.
Người đàn ông như vậy, trên cơ bản không thể nào bị gia đình kiểm soát.
Hôm nay anh ta đưa ra lời mời như vậy, là để thăm dò cô ấy sao?
Nếu như không đi, thì có phải là khiến cho đối phương nghi ngờ?
Tranh Tranh liền do dự.
Nhưng nếu đi, cô ấy và Văn Gian Thanh thì sẽ triệt để không còn quan hệ nữa.
Chính vào lúc này, Vệ Cương nắm bắt tâm lý cô ấy mà gửi một tin nhắn.
Tin nhắn là địa chỉ và số phòng khách sạn.
Sau khi gửi xong tin nhắn này, Vệ Cương rất nhanh gửi sang một khoản tiền, với lý do là vừa rồi quên mua quà cho buổi hẹn hò, để cô ấy tự mua đồ mình thích.
Món tiền này vừa đến tài khoản, cán cân tâm lý của Tranh Tranh bổng chốc lệch nghiêng.
Và chính lúc này, Văn Gian Thanh đã giúp đem chiếc thùng đặt vào trong nhà.
Họ vẫn đúng thật là hàng xóm, chính là ở đối diện.
“Xin chào, tớ tên Vy Vy.” Người con gái đưa tay về phía Văn Gian Thanh: “Tớ là mới dọn đến, nghề nghiệp của tớ là một nhà văn, chuyên soạn thảo kịch bản cho một nhóm làm phim ở đây.”
Văn Gian Thanh liền bắt tay với đối phương: “Xin chào, tớ tên là Văn Gian Thanh.
Tớ, tớ ở đây chơi.”
Vy Vy cười nói: “Nếu chúng ta đã là hàng xóm, có muốn vào nhà uống ly nước?”
Văn Gian Thanh vốn muốn từ chối.
Nhưng suy nghĩ lại, mạng ở nhà hư rồi, mình lại tìm không ra dịch vụ để báo sửa chữa, bụng lại hình như có chút đói, còn có chút khát, chỉ có thể gật đầu: “Thế thì phiền cậu vậy.”
Văn Gian Thanh cùng Vy Vy vào trong nhà.
Căn nhà này so với nhà Văn Gian Thanh thuê lớn hơn một chút.
Một phòng ngủ một nhà khách một nhà bếp một và một phòng tắm.
Quan trọng là trang thiết bị trong đây đều đầy đủ cả.
So với căn nhà của Văn Gian Thanh, thật sự không biết tốt gấp bao nhiêu lầm.
Vy Vy đem chiếc thùng đặt trong phòng, liền xắn tay áo lên rửa tay, nói: “Thời gian này nên ăn cơm rồi, đói quá, cậu ăn chưa? Có cần ở đây ăn một chút?”
Văn Gian Thanh vừa nghe nói, bụng liền cồn cào kêu lên.
Mặt Văn Gian Thanh liền đỏ ửng.
Vy Vy liền cười nói: “Chờ một lúc, tớ chỉ với mười phút là xong.”
Nói xong, Vy Vy liền vào trong bếp, ting ting teng teng bắt đầu làm bữa trưa.
Văn Gian Thanh ngồi trên ghế sofa, ngây ra một lúc.
Đột nhiên cảm thấy tiếng ting ting teng teng trong bếp lại tuyệt diệu như thế.
Tranh Tranh tuy rằng mang tiếng là con nhà nghèo khó, nhưng cô ấy chưa từng xuống bếp.
Cô ấy nói, khói mỡ trong bếp, sẽ hủy mất lớp trang điểm của cô ấy, sẽ làm tay cô ấy trở nên thô sạm.
Cho nên, mấy hôm nay, Văn Gian Thanh toàn bộ đều ăn cơm hộp cả.
Trong bếp bay ra mùi thơm, như mùi thơm cơm nhà đã lâu rồi mới được ăn vậy.
Văn Gian Thanh đang đói bụng đồng thời cậu ta bắt đầu nhớ nhà.
Một lúc thôi, Vy Vy bưng hai bát mì to đi qua.
Vy Vy cười nói với Văn Gian Thanh: “Ngại quá, nhà tớ ít thức ăn, tớ cũng bận, không