Văn Giản Thanh lần đầu đi xe buýt, lên xe có chút bối rối.
Vy Vy rút thẻ xe buýt ra, quẹt hai người, sau đó kéo Văn Gian Thanh đi ra sau ngồi.
Văn Gian Thanh hoang mang đi theo Vy Vy ngồi ở chỗ gần cửa sổ.
Vy Vy ngồi bên trong, cậu ta ngồi bên ngoài, làm người bảo vệ Vy Vy che chắn những người ở bên ngoài, tránh họ đụng vào Vy Vy.
Nhìn thấy Văn Gian Thanh làm hành động bảo vệ như vậy, Vy Vy mỉm cười cảm ơn.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Văn Gian Thanh hỏi.
“Đưa anh đi thành phố dạo.” Vy Vy mỉm cười nói:” Nhân tiện ăn sáng.”
“Ồ, được.” Văn Gian Thanh lặng lẽ gật đầu, sau đó cảm thấy không thích nghi liền nhìn những người xung quanh.
Người lên xe càng ngày càng đông, rất nhanh xe đã đầy người, rất nhiều người chỉ có thể đứng ở giữa, tay nắm lấy tay cầm.
Vy Vy mở cửa sổ xe, một làn không khí tươi mát từ bên ngoài cửa sổ tràn vào.
Lông mày Văn Gian Thanh đột nhiên giãn ra.
Văn Gian Thanh đột nhiên cảm thấy Vy Vy rất hiểu ý người khác.
Tuy cô không hỏi anh tại sao lại chau mày, nhưng mà cũng đoán được là vì mùi nước hoa trên người cô gái trước mặt, làm cho anh cảm thấy ngột ngạt.
Hành động cô lặng lẽ mở cửa sổ, nhận được sự tán thưởng của những người xung quanh.
Xe buýt chạy trên đường, gió thổi nhè nhẹ, thổi mái tóc của Vy Vy, một mùi hương của dầu gội đầu bình dân tỏa ra, lúc này Văn Gian Thanh mới thật sự cảm thấy thoải mái.
Vẫn là mùi hương này thoải mái.
Mỗi khi xe buýt dừng ở một trạm, Vy Vy đều lặp lại cho Văn Gian Thanh nghe.
Nếu như Văn Gian Thanh nghe không hiểu, Vy Vy liền kéo lấy lòng bàn tay của Văn Gian Thanh viết chữ lên đó, nói cho anh biết tên của trạm dừng:” Nếu như có một ngày anh bị lạc đường, anh hãy nói với chú tài xế đưa anh đến trạm dừng.
Sau đó gọi điện cho tôi, tôi sẽ ra rước anh.”
Lòng bàn tay Văn Giản Thanh đột nhiên nóng lên
Đầu ngón tay của thiếu nữ mang theo sự nhẹ nhàng, tinh tế, khi đầu ngón tay viết lên, giống như lông vũ vậy, nhẹ nhàng lướt qua trái tim Văn Gian Thanh.
Hơi ngứa, lại cũng tê tê, rất thoải mái.
Văn Gian Thanh liền biết, cậu không hề ghét cô gái này, thậm chí có một chút thích.
Cô lúc nào cũng dịu dàng như vậy, lương thiện thấu hiểu, cho đối phương môi trường, bầu không khí thoải mái, không hề làm cho đối phương khó chịu.
Cô ấy thật cẩn thận.
Cẩn thận đến nỗi làm người ta muốn dựa vào.
“Nhớ kĩ chưa?” Vy Vy nghiêm túc nhìn Văn Gian Thanh hỏi.
Gương mặt Văn Gian Thanh ửng đỏ, rất nhanh di chuyển ánh mắt, thuận miệng nói:” Nhớ rồi!”
“Vậy anh nói cho tôi nghe, lúc nãy tôi chỉ cho anh những điểm dừng nào.” Vy Vy không yên tâm hỏi.
Văn Gian Thanh làm gì còn nhớ nổi?
Anh chỉ nhớ cảm giác đầu ngón tay người con gái vẽ lên lòng bàn tay của mình.
Cái cảm giác này, là không có ở Tranh Tranh.
Tranh Tranh cũng chạc tuổi với Vy Vy, nhưng mà trên người Tranh Tranh là mùi vị phong trần.
Còn Vy Vy chính là cảm giác thiếu nữ điển hình.
Vy Vy thấy Văn Gian Thanh không nói gì, liền biết anh không nhớ gì.
Sau đó Vy Vy lấy điện thoại của mình ra, lắc lắc trước mặt Văn Gian Thanh:” Nào, kết bạn với tôi đi, tôi gửi cho anh tên những trạm dừng.”
Văn Gian Thanh lập tức lấy điện thoại ra, nói:” cô xem, wechat, những phần mềm trò chuyện đều bị tôi xóa rồi.
Cô vẫn là gửi tin nhắn cho tôi vậy.”
Vy Vy mỉm cười nói:” Cũng được.
Anh cho tôi số điện thoại của anh đi.”
Sau đó Văn Gian Thanh nói số điện thoại của mình cho Vy Vy.
Một lúc sau, liền nhận được thông tin của Vy Vy.
Nhận được thông tin của Vy Vy, cũng chính là nhận được điện thoại của Vy Vy.
Văn Gian Thanh liền lưu lại số điện thoại của Vy Vy.
Vy Vy lại hỏi lại lần nữa:” Nhớ chưa?”
Văn Gian Thanh gật đầu, trả lời:” Lưu lại rồi.
Sẽ không quên đâu! Tại sao cô lại lo lắng tôi không về được chứ?”
“Bởi vì lúc anh hôn mê, chị anh có nói anh bị mù đường! Trước đây