Văn Gian Thanh cảm thấy ngày hôm nay quả thật rất thú vị.
Tất cả mọi thứ, đều là những điều mà trước kia anh chưa hề thấy được.
Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh anh cứ xuất hiện rất nhiều loại người.
Những người này, không có một ai là dân thường hết.
Dù là dì lao công ở nhà cũng xuất thân từ một đại học danh tiếng.
Cho nên, họ chưa từng nói cho anh ấy biết thế giới bên ngoài đa dạng phong phú biết chừng nào.
Văn Gian Thanh cứ tưởng rằng thế giới bên ngoài thật ra cũng không khác gì so với những tiếp xúc của anh.
Thế nhưng, đến hôm nay, anh mới biết được thế giới bên ngoài lại lý thú như vậy.
Vả lại những câu chuyện tình yêu lưu truyền bên ngoài, quả thật đẹp đẽ không cách nào diễn tả được.
Lúc sáng khi Vy Vy kể câu chuyện tình yêu trong cửa tiệm đó, thật sự đã khiến Văn Gian Thanh rất bất ngờ.
Anh nóng lòng muốn được chiêm ngưỡng kịch bản của Vy Vy, muốn xem thử đó rốt cuộc sẽ là câu chuyện như thế nào.
Sự tồn tại của Vy Vy, cứ như một cơn gió mát vậy, trong lành và tự nhiên, không gò bó.
Cô ấy giữ mối quan hệ bạn bè với Văn Gian Thanh, không miệt thị cũng không ngưỡng mộ.
Chỉ là vị trí của một người bạn bình thường, ấm áp và dịu dàng, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, vả lại còn không có chút gánh nặng nào.
Văn Gian Thanh cảm thấy anh có chút say mê cảm giác được ở bên Vy Vy mất rồi.
Đây là cảm giác mà trước kia chưa ai từng đem đến cho anh.
Quá tự nhiên, quá thoải mái.
Cứ như không khí vậy.
Không màu không mùi, nhưng lại không thể thiếu.
Vy Vy mở chỉ dẫn đường đi trên điện thoại lên, dẫn theo Văn Gian Thanh đổi xe buýt suốt hai lần, cuối cùng cũng đến được nơi cần đến.
Vy Vy chỉ vào một toà tháp cổ nguy nga phía xa nói với Văn Gian Thanh: “Chúng ta đã đến nơi rồi! Chính là nơi này! Anh đợi tôi một lát, tôi vừa mới đặt vé trên điện thoại, tôi đi lấy vé cái đã.”
“Được.” Văn Gian Thanh gật đầu, rất ngoan ngoãn đứng đợi cô ấy ngay tại chỗ cũ.
Anh cứ nhìn theo dáng người nho nhỏ của Vu Vy, đi vào trong dòng người đông đúc.
Rõ ràng nhiều người như vậy, nhưng anh ấy lại có thể tìm thấy bóng dáng của cô ấy một cách dễ dàng.
Cảm giác đó thật vi diệu.
Đây là cảm giác mà Tranh Tranh không cách nào mang lại cho anh.
Một lát sau, Vy Vy đã trở về, trong tay ôm lấy hai chai nước.
Một chai đưa cho Văn Gian Thanh, một chai là của cô nhưng cô vặn hết nửa buổi vẫn không cách nào vặn ra được.
Văn Gian Thanh tách một cái liền mở được nắp chai của mình, sau đó đưa cho Vy Vy: “Cho cô nè!”
Vy Vy ngơ ngác một hồi, sau đó mới mỉm cười nhận lấy, rồi đưa chai nước chưa được mở ra cho Văn Gian Thanh.
Văn Gian Thanh nhanh chóng đón lấy, lại tiếp tục mở nắp chai ra.
Vy Vy rút tờ khăn giấy ra, đưa cho Văn Gian Thanh: “Anh lau mồ hôi đi.”
Văn Gian Thanh mỉm cười, đón lấy một cách tự nhiên: “Cám ơn.”
Hai người cứ nhìn nhau cười, bầu không khí trông ấm áp lạ thường.
Hai người từ từ đi về phía tòa tháp cổ đó.
Lúc này, đã có không ít du khách cũng đi về phía này.
Vy Vy tiếp tục phát huy bộ não lớn mạnh và kho tàng học thức rộng lớn của mình, đi theo Văn Gian Thanh tiếp tục diễn giải về lịch sử của tòa tháp cổ này: “Tòa tháp cổ này đã đứng sừng sững hơn ngàn năm ở đây rồi.
Nghe nói, sự tồn tại của tòa tháp này, xuất phát từ một truyền thuyết rất thơ mộng.”
“Sao cô lại biết nhiều câu truyện trong truyền thuyết nhiều như vậy?” Văn Gian Thanh bất chợt hỏi.
Vy Vy mỉm cười trả lời: “Bởi vì tôi thích nghe kể chuyện! Cho nên tôi đã đi xem rất nhiều câu truyện trong truyền thuyết.”
Văn Gian Thanh nhìn cô với khuôn mặt ngưỡng mộ vô cùng: “Ừ, cô nói tiếp đi.”
“Nghe đồn là tòa tháp cổ này được dùng để đối ứng với một nơi khác.” Vy Vy chỉ vào phía Đông Nam đằng xa, nói: “Tôi đã từng đi tới nơi đó tìm hiểu, những người ở đó nói với tôi, rất nhiều năm trước, nơi đó đã từng xảy ra một số chuyện.
Một số tên đạo mộ ngoại quốc đã muốn cướp mất vật quý giá nhất trong đó, sau đó lại bị một người yêu nước ngăn cản lại.
Sau đó ngôi mộ cổ đã bị chìm xuống lòng đất một cách triệt để.
Và người yêu nước kia, không phải ai khác, chính là vị chủ tịch của Hạ Gia - Hạ Nhật Ninh xuất thân từ đại gia tộc hiển hách trong nước của chúng ta.”
“Hả?” Văn Gian Thanh chợt ngẩn