Vy Vy cười ha hả dẫn theo Văn Gian Thanh tìm một chỗ ngồi xuống.
Vy Vy chọc ghẹo Văn Gian Thanh nói: “Đẹp trai cũng tốt ha! Phần cơm của anh còn nhiều hơn người khác nữa!”
Văn Gian Thanh chợt cảm thấy ngại ngùng hơn nữa: “Tôi ăn không hết đâu, hay là, mình trả lại đi.”
“Anh đừng giỡn nữa, ở đây không trả lại được đâu.” Vy Vy tươi cười nói: “Không sao đâu, có tôi ở đây mà!”
Hai người đang trò chuyện với nhau, thì đột nhiên bên cạnh có người tới hỏi: “Chúng tôi có thể ngồi chung với hai người không? Ngoài kia không còn chỗ nào nữa rồi.”
“Đương nhiên là được rồi, xin mời.” Văn Gian Thanh gật đầu rất lịch sự nói: “Không cần phải khách sáo đâu.”
Hai cô gái ấy lập tức ngồi vào vị trí kế bên Văn Gian Thanh và Vy Vy.
Hai cô gái khi vừa nhìn thấy Văn Gian Thanh, thì trong đôi mắt của mình chợt có chút bất ngờ: “Em trai, em thuộc học việc nào vậy?”
Văn Gian Thanh ngại ngùng trả lời: “Em không phải học sinh của trường này.”
“Ồ! Không sao cả! Trường chúng tôi rất hoan nghênh em!” Cô gái tươi cười nói: “Bạn gái của em dễ thương quá!”
Khuôn mặt của Văn Gian Thanh và Vy Vy cùng ửng đỏ lên, sau đó lại đồng thanh giải thích: “Không không không, bọn em không phải mối quan hệ như vậy đâu!”
“Trả lời ăn ý như vậy, mà sao lại nói không hề có mối quan hệ như vậy chứ?” Một cô gái khác cười nói: “Không sao, không sao cả.
Chúng tôi sẽ giữ bí mật cho!”
Văn Gian Thanh và Vy Vy càng ngại ngùng hơn nữa, hai người nhanh chóng nhìn đối phương một cái, sau đó cúi đầu xuống nhanh chóng ăn cho xong.
Hai cô gái kế bên cũng không chọc ghẹo họ nữa, bắt đầu tìm chủ đề để nói chuyện.
Vy Vy và Văn Gian Thanh cũng không hề lên tiếng, cứ im lặng lắng nghe, nghe hai cô gái cứ trò chuyện về những chuyện trong trường, nói về ký túc xá, nói về chuyện học hành, cũng nói về một số chuyện linh tinh trong nhà.
Văn Gian Thanh cảm thấy bữa cơm này, tuy không lay động lòng người như những truyền thuyết của Vy Vy, nhưng lại nghe được những câu chuyện mới mẻ mà trước kia anh chưa từng nghe được.
Bữa cơm này đúng là tràn đầy hương vị cuộc sống.
Các cô gái thường có rất nhiều chuyện để nói, hễ nói thì sẽ không dừng lại được.
Nội dung trò chuyện của họ, đã trở thành trải nghiệm mới mẻ nhất của Văn Gian Thanh.
Sau khi ăn xong, Vy Vy và Văn Gian Thanh đã rời khỏi nhà ăn của trường, từ từ đi tản bộ phía ngoài.
Ở đằng xa kia có người đang đánh bóng rổ, có không ít người đang xoay quanh hò hét.
Đúng lúc này, có một người chuyền bóng lỗi, khiến trái bóng chạy đến dưới chân Văn Gian Thanh.
Bên đó chợt có người la to lên: “Nè, anh bạn, giúp tôi ném quả bóng qua đây đi!”
Văn Gian Thanh cúi người nhặt quả bóng lên, nhắm chính xác vào rổ, huơ tay một cái, roạt, chiếc bóng được ném vào rổ không một chút sơ sót nào!
Mấy cậu con trai trong đó cứ ngây người hẳn ra!
Sau đó thì, một đám người lập tức hét lên: “Anh bạn mau qua đây! Tham gia vào đội bóng rổ của chúng tôi nào! Đội của chúng tôi cần những nhân tài như anh!”
Văn Gian Thanh lập tức xoay đầu qua nhìn Vy Vy, Vy Vy tươi cười nói: “Lúc trưa tôi ăn quá no, nên tôi muốn qua bên kia ngồi nghỉ một chút.
Anh muốn đi chơi thì cứ chơi đi! Cứ nằm trong nhà hoài, thì cơ thể sẽ rỉ sét mất.”
Văn Gian Thanh chợt cười lên.
Vy Vy vẫn luôn chu đáo hiểu ý người khác như vậy!
Vy Vy quả nhiên đã xoay người đi và ngồi vào trong ghế ngồi, tươi cười nhìn Văn Gian Thanh chơi bóng.
Dù sao thì bộ quần áo của Văn Gian Thanh hôm nay cũng rất thoải mái, cho nên cũng không cần phải thay áo, anh thả lỏng chân tay của mình xong, bèn tiến vào trong đội bóng, cùng tranh tài với mấy người đó.
Đừng tưởng Văn Gian Thanh năm nay chỉ có mười sáu tuổi, nhưng sức chiến đấu của anh ấy rất cao, cơ thể cũng không tồi nữa.
Cơn sốt nhỏ nhoi như vậy, hoàn toàn không là trở ngại gì cả.
Anh chuyền bóng một cách điêu luyện, kỹ thuật nhuần nhuyễn, khiến rất nhiều người bị anh chinh phục.
Lúc đầu anh chỉ phối hợp với những người khác thôi, nhưng dần dần, những người khác đều chuyền bóng cho anh ấy, để anh ấy ném bóng vào rổ.
Văn Gian Thanh cũng không hề khách sáo, chỉ cần bóng vào tay anh, thì dường như chưa từng thất thủ qua,