Chính bản thân quốc vương cũng thừa nhận, đây là một chiêu tổn hại.
Nhưng anh cũng không còn cách nào khác.
Hoàng tử có độ tuổi thích hợp để kết hôn trong hoàng thất cũng chỉ có hoàng tử Joel.
Không hố nó thì hố ai?
Vậy nên, dù biết làm như vậy tương lai có thể sẽ đắc tội Hạ gia, nhưng hiện tại quốc vương cũng không kịp lo tới nữa.
Chính trị bất ổn, nếu trong tương lai xảy ra chiến tranh, kinh tế cái gì đây, không chết đã là tốt rồi.
Vậy nên, quốc vương làm như vậy cũng là bất đắc dĩ.
Chớp mắt một cái đã qua ba ngày.
Trong ba ngày này, người người đều vô cùng bận rộn.
Xử lí xong chuyện cuối cùng, không kịp thay quần áo, Thẩm Hà liền bảo tài xe lái xe tới thẳng tới sân bay để tiễn Joel.
Hoàng tử Joel chờ Thẩm Hà trong phòng chờ, nhưng chờ mãi mà không thấy được bóng dáng của cô.
Người thuộc hạ bên cạnh hoàng tử Joel nói nhỏ nhắc nhỏ anh: “Hoàng tử, máy bay sắp cất cánh rồi.
”
Hoàng tử Joel nhìn đồng hồ đeo tay, trả lời: “Đợi thêm hai phút nữa, Tiểu Hà sẽ đến thôi.
”
Thuộc hạ không nói gì nữa, chỉ nâng hành lí lên, chuẩn bị để lên máy bay bất cứ lúc nào.
Đồng hồ đeo tay chạy tích tắc tích tắc hết một vòng, Thẩm Hà vẫn chưa tới.
Ánh mắt màu xanh nhạt của hoàng tử Joel hiện lên vẻ thất vọng, anh biết nếu anh không lên máy bay thì sẽ không kịp giờ nữa.
Hoàng tử Joel mở miệng, nói rất cô đơn: “Đi thôi.
”
Đám thuộc hạ và vệ sĩ bảo vệ hoàng tử Joel ở giữa, nhanh chóng ra khỏi cửa, chuẩn bị bước vào lối đi đặc biệt.
Đúng lúc Joel sắp bước vào cửa ra lối đi đặc biệt, đằng sau truyền đến giọng nói thở hổn hển của Thẩm Hà: “Joel!”
Hoàng tử Joel đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Thẩm Hà đang chạy từ xa xa về phía này.
Vẻ cô đơn trên mặt của hoàng tử Joel biến mất, thay vào đó là nét hưng phấn và vui vẻ, anh xoay người định chạy về phía Thẩm Hà.
Không ngờ người thuộc hạ bên cạnh anh lại ngăn cản anh lại: “Hoàng tử, chúng ta thực sự không còn thời gian nữa!”
Hoàng tử Joel cũng biết điều anh ta nói là sự thực, vì vậy bước chân anh khựng lại, ngậm lệ vẫy tay với Thẩm Hà: “Tiểu Hà, chờ anh về!”
“Joel!” Thẩm Hà chạy nhanh lao tới, nhưng lại bị nhân viên máy bay cản lại.
Hai người cứ thế mắt lệ nhạt nhòa nhìn nhau, một chữ cũng không nói ra được.
Joel gật đầu với Thẩm Hà, sau đó vẫy tay rồi xoay người rời đi.
“Joel!” Hai tay Thẩm Hà đặt ở khóe miệng, cô hô to về phía Joel: “Chờ em! Em sẽ đi tìm anh! Nhất định em sẽ đi tìm anh!”
Joel quay đầu vẫy tay với Thẩm Hà, sau đó xoay đi, dần khuất khỏi tầm mắt cô.
Thẩm Hà bưng lấy miệng ngay lập tức, nước mắt cô tuôn rơi.
Bao nhiêu năm qua, hai người đã từng tách ra rất nhiều lần.
Nhưng chưa có lần nào lại thương cảm, buồn bã và bịn rịn như vậy.
Cái xoay người của Joel, như thể mang đi cả trái tim của Thẩm Hà, khiến nước mắt của Thẩm Hà cứ tuôn ra như mưa, không thể ngừng được.
Thẩm Hà xoay người ôm Cung Tử Á khóc rất thảm thiết, khóc tới nỗi Cũng Tử Á cũng rơi nước mắt theo.
Hai cô gái cứ thế ôm nhau mà khóc ở sân bay, khiến nhân viên ở sân bay cũng bắt đầu thấy sợ, tưởng mình đã làm sai chuyện gì.
Thẩm Hà khóc thảm như vậy, sao Joel có thể thoái mái hơn được?
Anh là đàn ông, đương nhiên không thể hơi chút là khóc được, nhưng vừa bước đi, đôi mắt anh liền đỏ lên.
Trước kia từng chia lìa nhiều lần, như lúc đó chưa hẹn ước gì cả.
Bây giờ tình cảm đã được xác định rồi, hai người yêu nhau, trái tim cũng hòa làm một.
Đột nhiên phải chia lìa, sao có thể chịu được nỗi khổ tương tư này?
Nhưng khi anh nghe thấy Thẩm Hà nói nhất định cô ấy sẽ tới nước Y, anh thực sự rất vui vẻ.
Năm đó, lúc Vu Tiểu Uyển về nhà để kết hôn, dù sao Vu Tiểu Uyển và Thẩm Duệ cũng còn chưa hẹn ước chính thức với nhau, vì vậy chia lìa thì cũng chia lìa thôi.
Nhưng Joel thì khác.
Ngay từ đầu anh đã không định kết hôn với Fanny Rose.
Lần này anh về là vì nghĩ cách thuyết phục anh mình hủy bỏ cái quyết định hại nhau này.
Về phần phải trả giá cái gì, Joel cũng đã nghĩ tới.
Cho dù phải từ