Fanny hiểu tiếng Việt, nên khi nghe Thẩm Hà nói vậy, cô ta cũng định đáp lời.
Nhưng Thẩm Hà lại không cho cô ta cơ hội, lập tức giật giây cương, phóng vèo một cái vượt qua Fanny!
Sắc mặt Fanny lúc ấy tái xanh.
Cô ta định đuổi theo Thẩm Hà, nhưng đã không còn kịp nữa.
Thẩm Hà đang hoàn toàn bỏ xa cô ta!
Cung Tử Á đứng phía xa không ngừng cổ vũ cho Thẩm Hà.
Khi thấy Thẩm Hà giành chiến thắng, Cung Tử Á cũng thấy tự hào vô cùng!
Những người giúp việc của các quý tộc thấy vậy đều thở dài lắc đầu.
Không được đâu, không thể đuổi kịp được đâu!
Cứ thế, Thẩm Hà không chút chần chừ, vọt đến đích.
Sau gần một phút, Fanny mới tới đích, về nhì.
Lúc ấy, Thẩm Hà liền kéo dây cương, đổi hướng và nhìn về phía Fanny.
Gương mặt cô đầy kiêu hãnh, ánh mắt nhìn Fanny vẻ thách thức và giễu cợt, khiến cô ta vô cùng tức giận!
Người giúp việc của Fanny chậm rãi bước đến, thấy người chiến thắng là Thẩm Hà, bọn họ liền nhìn Fanny chột dạ.
Dưới tình thế ấy, Fanny chỉ đành gượng gạo chúc mừng Thẩm Hà: “Xin chúc mừng, công chúa quốc dân quả là danh bất hư truyền.”
“Cảm ơn cô!” Thẩm Hà nhảy xuống ngựa, đưa dây cương cho những người khác rồi bảo: “Cảm ơn mọi người!”
Fanny cũng xuống ngựa, đi theo Thẩm Hà, nói: “Không ngờ cô chủ Hạ lại thông thạo nhiều thứ như vậy.
Nghe nói nhà họ Hạ phải tốn rất nhiều công sức mới có thể đào tạo nên một người thừa kế.
Cô chủ Hạ không phải người thừa kế, vậy tại sao vẫn chăm chỉ như thế?”
Thẩm Hà mỉm cười nói: “Có chăm chỉ gì đâu chứ! Tôi chỉ thích thì học một chút, thích thì luyện thôi.
Xin lỗi, đây là vấn đề thiên phú rồi!”
Nghe thấy thế, Fanny lại càng ghen tị!
Để luyện cưỡi ngựa, cô ta phải mời cả thầy dạy về, chăm chỉ học mất một thời gian dài, sau đó lại luyện tập không biết bao nhiêu thời gian mới có được thành tích như hiện tại.
Vậy mà đối phương chỉ thích thì học, thích thì luyện một chút thôi sao?
Liệu có phải ông trời đã quá bất công hay không?
Mấy kẻ vừa bị Thẩm Hà đẩy ngã cũng đã đến đích, được người giúp việc đỡ xuống.
Bọn họ vừa thấy Thẩm Hà, thì liền vô thức co rúm người lại.
Cô gái này đúng là đáng sợ!
Thẩm Hà giả vờ không phát hiện, ra vẻ nhắc nhở nói: “Ôi, nghe bảo mọi người rất giỏi cưỡi ngựa mà! Sao lại bất cẩn vậy chứ? Nước chúng tôi có câu rất hay thế này: kẻ chết đuối đều là kẻ biết bơi cả.
Mọi người cũng phải cẩn thận hơn mới được! Dù sao cũng không phải tuyển thủ cấp quốc gia, phải chú ý an toàn của mình chứ!”
Nghe thấy thế, mấy kẻ kia vô cùng sợ hãi.
Đâu phải bọn họ không cẩn thận nên mới bị ngã? Là do bị ngựa của Thẩm Hà đẩy xuống đấy chứ?
Nhưng bị Thẩm Hà đẩy ngã cũng không phải chuyện vinh quang gì, hơn nữa hiện tại Thẩm Hà còn chủ động cho bọn họ đường lui, bọn họ cũng chỉ đành thuận theo thôi.
Nếu không bọn họ còn có thể làm gì chứ?
Hỏi Thẩm Hà tại sao lại đẩy bọn họ xuống sao?
Bọn họ đâu thể nói ra lời ấy được chứ.
Bọn họ không muốn bị mất mặt.
Fanny nói tiếp: “Tài cưỡi ngựa của cô chủ Hạ đúng là làm cho mọi người nể phục! Nếu cô chủ Hạ đã thông thạo cưỡi ngựa như thế, hôm nay lại mặc bộ đồ cưỡi ngựa lộng lẫy của người Mông, thì cô chủ có thể biểu diễn bắn cung luôn cho chúng tôi được mở rộng tầm mắt hay không? Nghe nói người Mông cũng rất am hiểu bắn cung!”
Thẩm Hà chỉ cười: “Không thành vấn đề! Mọi người có cần đổi một nhóm khác giỏi bắn cung đến so tài với tôi không?”
Thẩm Hà thẳng thắn nói.
Thi cưỡi ngựa thì phải chọn một nhóm giỏi cưỡi ngựa ra thi đấu.
Thi bắn cung chắc cũng phải chọn một nhóm giỏi bắn cung ra nhỉ?
Quả nhiên, nghe được lời mỉa mai của Thẩm Hà, mặt những kẻ kia đều đỏ lên.
Fanny bắt nạt người khác quá lộ liễu.
Vậy nên khó trách người ta nhận ra từ sớm.
Fanny lúng túng cười, nói: “Cô chủ Hạ đùa gì thế.
Chúng ta chỉ chơi một chút thôi, không cần chuyên nghiệp làm gì.
Vui là chính mà.
Xin mời cô chủ đi bên này.”
Lúc này Thẩm Hà mới cười, đi theo cô ta.
Đồng cỏ cách bãi bắn không quá xa, chỉ ở ngay bên cạnh.
Mọi người đều nhanh chóng đến đó, cũng chỉ mất có mười mấy phút là đến nơi.
Thẩm Hà đã thấy bãi