Thời gian chưa tới một tiếng, Tiểu Cát đã phi xe đến, dừng trước mặt xe Tư Nhiên.
Tiểu Cát cởi nón bảo hiểm ra, và treo nó lên xe, nhìn về hướng Tư Nhiên và đi qua đó.
Tư Nhiên không quay người, vẫn liên tục châm điếu thuốc, sau đó yên lặng nhìn điếu thuốc tàn đi, rồi bỏ nó đi, rồi lại châm tiếp.
Chỉ trong chốc lát, hộp thuốc đã được đốt hết.
Tiểu Cát nhìn một đống tàn thuốc dưới đất, không hỏi gì cả, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy eo Tư Nhiên từ phía sau lưng.
Tiểu Cát áp sát mặt vào lưng Tư Nhiên, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Cô đã dùng cái ôm dịu dàng nhất và nhiệt độ ấm áp nhất của mình để làm giảm sự bực dọc của Tư Nhiên.
Tư Nhiên được Tiểu Cát ôm chầm lấy, quả nhiên đã từ từ bình tĩnh lại.
Tư Nhiên từ từ quay lưng, kéo vòng tay Tiểu Cát ra, nhưng vừa kéo, đã lôi Tiểu Cát vào trong lòng mình.
“Xin lỗi, tâm trạng tôi không tốt, cho mượn vai dựa chút nhé.” Tư Nhiên hạ giọng, trong giọng nói, thấp thoáng vẻ mệt mỏi.
Tiểu Cát gật đầu, và cứ thế ôm lấy Tư Nhiên, mà không hỏi anh ấy tại sao tâm trạng lại không tốt.
Hai người cứ thế ôm lấy nhau, và đã ôm rất lâu rất lâu.
Tiểu Cát đứng đến có chút tê chân, nhưng Tiểu Cát vẫn kiên trì, không hề than lấy một tiếng mệt.
Chắc là vì người mình yêu, mà hi sinh tất cả, cũng rất xứng đáng chăng.
Cứ đứng thế trong vòng gần một tiếng, Tư Nhiên mới từ từ thả Tiểu Cát ra.
Tiểu Cát ráng nhịn lấy cảm giác tê tái dưới đùi, lên tiếng nói: “Nhiên, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tư Nhiên buồn bã cười, rồi nói: “Người ba sinh học đó của tôi, vừa lúc nãy, đã qua đời rồi.
Tôi tưởng, ông ta chết rồi, tôi sẽ rất vui.
Nhưng không phải.
Tôi không nói ra được cảm giác lúc này.
Lúc còn nhỏ, mục tiêu của tôi chính là vượt mặt ông ấy, cướp hết niềm tự hào của ông ấy, trả thù cho mẹ tôi, trút cơn giận cho mẹ tôi! Nhưng sau khi tôi lấy hết tài sản của ông ấy, mới phát hiện, điều ông ta tự hào nhất không phải tiền bạc, mà chính là tôi.
Tôi không thể cướp lấy bản thân mình, nên chỉ có thể giả vờ hung tợn, né tránh ông ta, chọc giận ông ta.
Và trong hôm nay, tôi đột nhiên phát hiện mình trong quá khứ, sao mà buồn cười thế.”
Tiểu Cát gật đầu, không nói lời nào.
Nhưng trong lòng cô rất vui.
Trong lúc Tư Nhiên yếu đuối nhất, người anh ta tìm là cô, không phải Thẩm Hà.
Đây đã là thành công lớn nhất rồi.
Trong lòng Tư Nhiên, đã bắt đầu xem Tiểu Cát là người đáng tin cậy và quan trọng nhất rồi.
“Tôi không biết bây giờ mình có thể làm gì.
Tôi không muốn có mặt ở tang lễ với thân phận là con trai của ông ây, nhưng cũng không muốn ngồi suốt ở đây, không làm gì hết.” Ánh mắt Tư Nhiên có chút rối răm, lúc này trong lòng anh ta đang rất rối rất rối.
Tiểu Cát suy nghĩ một hồi, rồi kéo Tư Nhiên ngồi xuống bên đường.
Lúc này gió xuân thoang thoảng, hoa nở rất tươi.
Ngồi xuống bên đường, ngửi mùi hoa tươi, thật sự khiến cho tim ta, từ từ bình yên trở lại.
“Nếu nói là ba mẹ sinh học thì hầu hết mấy người chúng tôi đều không có.
Nói cách khác, không biết họ sống chết ra sao.” Tiểu Cát lên tiếng: “Từ khi còn rất nhỏ, chúng tôi đã biết, chúng tôi không có ba mẹ.
Trên đời này, chỉ có bản thân và kẻ thù hai loại người này thôi.
Dần dần, mới biết được, trên đời này không phải chỉ có hai loại người là bản thân và kẻ thù, mà còn có người thân, còn có bạn bè, còn có người yêu và vân vân vân vân.
Tâm trạng này của anh, tôi không thể hiểu được.
Nhưng cảm giác cô độc lẻ loi đó, chúng tôi là người hiểu rõ nhất.”
Tư Nhiên gật đầu, thở dài rồi nói: “Phải đó, cảm giác cô độc.
Lúc ông ta còn sống, tôi không cảm nhận được.
Lúc nào cũng đặt mục tiêu hạ gục ông ta.
Nhưng đến lúc ông ta chết thật rồi, đột nhiên cảm thấy mất đi mục tiêu, không biết phải làm gì nữa.”
“Đây có thể chính là trường hợp người đứng trên cao không chịu được lạnh trong truyền thuyết đây?”Tiểu Cát suy nghĩ một hồi rồi nói: “Chắc những người cuối cùng được đứng trên đỉnh cao, đều sẽ có cảm giác cô độc như vậy.
Cho nên, các anh mới cần có bạn bè, có đồng đội, và cần nhiều sự tiếp xúc hơn trên thế giới này.
Chỉ có như thế, mới tìm được ý nghĩa của cuộc sống.
Mục tiêu, lúc nào cũng đang thay đổi.
Mai Tùng Lâm, đã là mục tiêu mà