Nhìn bộ dạng cười híp mắt của Cung tử Á, không ai có thể nghĩ rằng cô lại là một trợ lí đắc lực bên cạnh đại tiểu thư của Hạ gia.
Mà chỉ giống như một cô gái bên nhà hàng xóm.
Cung Tử Á thấy Trần Kiều Nghịnh cứ nhìn đồng hồ, cô quan tâm hỏi: “Anh còn có việc bận sao? Nếu như có việc bận, thì anh cứ đi xử lý công việc trước đi.”
Trần Kiều Nghịnh lập tức đáp: “Không có gì! Vừa rồi tổng biên có gọi điện nói muốn tôi mang bản thảo tuần này đến đó.
Nếu như cô không để ý có thể cùng tôi đến toà soạn một chút.”
“Được” Cung Tử Á liền đồng ý hoàn toàn không có ý định từ chối.
Nói xong Cung Tử Á lại hỏi: “Anh chắc chắn tôi có thể đi cùng anh?”
Mặt Trần Kiều Nghịnh lập tức đỏ lên, thấp giọng nói: “Đương nhiên là có thể rồi, chỉ là cô không nên để ý những lời nói đùa của những người ở đó là được rồi, bọn họ chỉ đùa chơi thôi.
Bây giờ chúng ta đi qua đó.
Tôi đưa bản thảo qua đó rồi chúng ta đi luôn.”
Cung Tử Á gật đầu: “Được”
Hai người lập tức đứng dậy.
Cung Tử Á đang chuẩn bị giơ tay gọi phục vụ thanh toán, nhưng lại có một người phục vụ nói với cô: “Tiểu thư, vừa rồi có một vị thiếu gia đã thanh toán rồi”
Bây giờ Cung Tử Á nới hiểu, vì sao Trần Kiều Nghịnh lại đi rửa tay lâu như vậy.
Cung Tử Á thấy Trần Kiều Nghịnh đến gần, anh áy náy nói: “Làm gì có đạo lý nào lại để phụ nữ trả tiền? Mặc dù tiền tôi kiêm được không nhiều, nhưng cũng sẽ không để cho phụ nữ phải trả tiền.”
Cung Tử Á không so đo với anh, chỉ cười nói: “Thế cũng được, chúng ta đi thôi”
Hai người cầm túi sách đứng dậy rời đi.
Toà soạn cách nơi này không xa lắm, vì thế hai người cùng nhau đi bộ qua đó.
Đi trên đường, Trần Kiều Nghịnh thấy Cung Tử Á xách một túi đồ có vẻ rât nặng, liền nói: “Nếu như không có đồ gì quan trọng, tôi giúp cô cầm túi nhé? Nhìn chiếc túi có vẻ rất nặng.”
Lúc đầu Cung Tử Á cũng muốn từ chối, nhưng lời vừa đến miệng lại lại biến thành: “Tốt quá, vậy cảm ơn anh nhé”
Túi sách của Cung Tử Á, cứ như thế rất tự nhiên nằm trên vai Trần Kiều Nghịnh.
Hai người sánh vai đi trên đường vừa đi vừa trò chuyện.
Lúc đến ngã ba, Cung Tử Á vì mải nhìn ngắm phỏng cảnh bên đường, mà không để ý đèn đỏ cứ thế bước về phía trước.
“Cẩn thận” Trần Kiều Nghịnh vội vàng bắt lấy tay Cung Tử Á kéo lại.cơ thể Cung Tử Á đột nhiên dừng lại.
Như có dòng điện đột nhiên chạy qua tay hai người, rồi chạy khắp toàn thân.
Toàn thân Cung Tử Á dường như đóng băng, Trần Kiều Nghêng dường như cũng có chút xấu hổ.muốn buông tay nhưng dường như lại không nỡ.
Hai người cứ thế nắm tay nhau đứng bên đường chẳng ai nhìn ai cũng không ai nỡ buông tay.
Hai người giống như tượng gỗ, đứng trên đường, không hiểu sao khuôn mặt cả hai đều đỏ.
Nhưng lại ngại ngùng chẳng ai nói câu nào.
Vậy là hai người cứ đứng ở đó.
Đèn đường đỏ rồi lại xanh xanh rồi lại đỏ, dòng người bên đường cứ đi lại tấp nập từng đoàn rồi từng đoàn, chỉ có hai con người vẫn duy trì tư thế tay nắm tay, đứng yên bất động bên đường.
Ánh đèn xanh đỏ lại một lần nữa chuyển màu, hai con người này cuối cũng cũng lấy lại tinh thần, đồng thời nhìn sang đối phương, khuôn mặt cả hai lại một lần nữa đỏ lên.
Cung Tử Á xấu hộ muốn buông tay nhưng k ngờ Trần Kiều Nghên lập tức nắm chặt lấy tay cô không buông.
Đèn đỏ chuyển sang xanh, Trần Kiều Nghịnh mới nhẹ nhà nói: “Chúng ta đi thôi”
“Vâng” Cung Tử Á nhẹ nhàng gật đầu.
Rồi hai người cứ như thế nắm tay nhau chầm chậm bước trên vạch kẻ đường.
Cung Tử Á nhìn con đường đối diện rồi lại nhìn những vạch kẻ đường dưới chân, cô bỗng dưng nhớ đến một câu nói: Năm tháng tươi đẹp.
Câu này có nghĩa là,cùng với người mình thích ở cùng một chỗ, liệu có phải là cảm giác như thế này không?
A, lần này cô ấy dường như đã thật sự rung động rồi sao?
Không biết Trần Kiều Nghinh có nghĩ giống như cô hay không,