Văn Gian Thanh nhanh gọn mà cầm qua đồ trong tay Vy Vy, đem toàn bộ vật nặng đều chuyển lên người của mình.
Vy Vy muốn lấy lại, Văn Gian Thanh lại chả quan tâm cô ấy.
Vy Vy chỉ có thể thôi vậy.
Các vật nặng của Thẩm Mạch đều chuyển đến lên trên người Thẩm Viễn.
Thân là anh ruột, cậu ta không lo ai lo?
Thẩm Tùng Tý cũng đem vật nặng trên tay Farina cầm qua.
Cậu ta không phải vì thích nên mới cầm lấy, mà là phong độ thanh lịch chăm sóc phái nữ mà làm.
Cho nên, cậu ta không những cầm lấy đồ của Farina, còn cầm lấy cả đồ của Mộ Tiểu Vũ.
Farina mới đầu còn rất vui mừng.
Nhưng sau khi cô ấy thấy Thẩm Tùng Tý không chỉ cầm đồ của cô ấy, còn cầm cả đồ của Mộ Tiểu Vũ, liền biết ngay mình nghĩ nhiều rồi.
Ây, cô ấy đã biểu hiện rõ ràng như thế, tại sao cậu ta chút phản ứng cũng không có thế?
Thật không biết cậu ta mười mấy năm nay làm sao mà sống nữa?
Thẩm Mạch trong suốt quá trình đều rất hào hứng, không ngừng nói mãi hôm nay nhất định phải hái thật nhiều nấm, để chứng tỏ tầm nhìn của cô bé.
Những người khác chỉ cười nhìn cô bé.
Trong gia đình này, con gái chính là đặc biệt được cưng chiều!
Cuối cùng đến đích đến.
Chỗ này đã được vệ sĩ trinh sát trước một hôm, đảm bảo không có bất kỳ sự nguy hiểm nào, hơn nữa sau khi vạch ra khu an toàn, mới để họ bắt đầu cắm trại.
Bốn đứa con gái đem khăn trải chống ướt trải ra, đem thức ăn đem theo đều đặt trên chiếc bàn xếp.
Bọn con trai thì cùng các vệ sĩ, dựng nên một căn lều quân dụng.
Loại lều quân dụng này rất lớn, ở mười mấy người vẫn rất thoải mái.
Nhưng, loại lều này người bình thường đúng thật không biết nên dựng như thế nào.
Cho nên, vệ sĩ họ toàn bộ đều động thủ, cùng nhau dựng lều, sẵn tiện đem bếp tạm thời xếp lên, đem giá nồi dựng lên.
Công tác chuẩn bị làm gần xong, Thẩm Mạch liền xách theo cái rổ, vui vẻ mà kéo theo Mộ Tiểu Vũ mà đi hái nấm.
Farina nói với Vy Vy: “Chúng ta cũng đi đi! Thử xem chúng ta hái được thực phẩm gì.”
Thẩm Tùng Tý không yên tâm Thẩm Mạch, liền càu nhàu: “Mạch Mạch, em đừng có chỉ để ý đẹp là hái, ngoài ra nhớ đeo bao tay, đừng để tay bị thương! Chú bảy của anh cằn nhằn cũng đủ chết em! Còn nữa, chú ý dưới chân, đừng để ngã! Có nguy hiểm gì thì kêu người, bọn anh ở gần đây.”
“Biết rồi biết rồi, thật dong dài!” Thẩm Mạch huơ tay: “Chúng em lại không phải đứa ngốc!”
Nói xong, Thẩm Mạch kéo lấy tay Mộ Tiểu Vũ đi khỏi.
Farina và Vy Vy đứng trước mặt Thẩm Tùng Tý, nói: “Thế chúng tớ cũng đi đây.”
“Ừm ừm ừm, đi đi.
Các cậu cũng chú ý an toàn một chút.
Tuy rằng mảnh núi này là của tư nhân, nhưng cũng không bài trừ ở đây có sâu bọ rắn rết thú dữ gì đó, con gái con đứa thì nên chú ý an toàn hơn.” Thẩm Tùng Tý vẫn như cũ mà dặn dò đôi câu: “Các cậu nếu thấy sợ, thì đừng đi xa quá, phía bên kia khu rừng thì có nấm đó, canh tối hôm qua chính là từ các loại nấm ở đây mà hái nấu.
Nhưng cần cẩn thận với các vật thối nát, bởi vì lâu năm không người đến, cho nên lá cây rơi xuống mỗi năm đều tan rã cả.
Một khi không cẩn thận có thể dẫm vào...”
Nghe Thẩm Tùng Tý cằn nhằn, Vy Vy cảm thấy không chịu nổi, nhưng Farina lại nghe rất thích thú.
Có lẽ đây chính là do tâm trạng khác nhau, cảm nhận không giống nhau.
Vy Vy kéo Farina đi ra chỗ khá xa, vẫn có thể nghe thấy tiếng càm ràm của Thẩm Tùng Tý: “Hai người các cậu đem theo vệ sĩ đi, ở đây là rừng núi, không phải ngoài kia, để đề phòng không có nguy hiểm gì khác!”
Vy Vy không kiềm được mà sờ chán, nói với Farina: “Cậu ta đã càm ràm đến mức này, sao cậu vẫn có thể mĩm cười hạnh phúc ngọt ngào đến thế?”
“Cậu cảm thấy cậu ấy rất ồn ào rất dong dài, nhưng cậu lại không thấy được sự dịu dàng chu đáo của cậu ấy.” Farina với thái độ hoàn toàn trái ngược, trả lời nói: “Cậu ta là con trai trưởng cháu cả trong nhà họ Thẩm, từ nhỏ đã được dạy dỗ phải chăm sóc em trai em gái phía dưới.
Cho nên, cậu ấy càm ràm xũng