“Được, nếu như Tống ca đã nói thế, thì chúng ta cứ tính kế thử xem sao! Tôi thấy mấy đứa nhỏ đó cũng không có bản lĩnh gì to tát đâu.” Một số người khác đang cuối đầu tính kế: “Nếu lúc nãy không phải do bảo vệ của ban quản lý phát hiện, chúng ta tuyệt đối có thể bắt được chúng nó rồi!” Mấy người này, đã xem bảo vệ của Gian Thanh và Hạ Thẩm Châu, thành bảo vệ của công viên bên hồ.
Nhưng mà cũng phải.
Đây là nơi dân thường hay đến chơi, bọn họ cũng không ngờ công tử của hào môn cũng đến đây chơi những trò trẻ con như thế.
Bọn họ làm sao có thể ngờ được bọn nhỏ chơi trò này, chẳng qua vì phải chơi chung với Thẩm Mạch chứ?
Cho nên, bọn họ đương nhiên cho rằng, mấy người Hạ Thầm Châu chỉ là học sinh của trường cấp một cấp ba nào đó ở gần đây thôi.
Vả lại không có người lớn đi theo, chắc là ra đây chơi sau giờ tan học.
Vì vậy, bọn họ đã nảy sinh ý định với Hạ Thẩm Châu, muốn bắt cóc Hạ Thẩm Châu, và hành hạ cậu ta.
Cho nên, đám người không biết sống chết này, đã bắt đầu mưu toan tính kế cho việc này.
Một bên khác, Hạ Thẩm Châu hoàn toàn không biết mấy tên côn đồ đó lại dám nảy sinh ý định bắt cóc cậu.
Ừ thì cũng không thể trách Hạ Thẩm Châu.
Từ khi cậu ra đời, đã là Hạ nhị thiếu gia cao quý rồi, ai mà cả gan, dám ra tay với cậu chứ?
Cho nên, Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh cùng Thẩm Túng Tý không nghĩ đến chuyện đó, ba người vui vẻ chèo thuyền đi rước Vy Vy, Mộ Tiểu Vũ và Farina
Thẩm Tùng Tý nhảy lên trên bờ, và mời ba cô gái trên bờ bước xuống thuyền.
Mộ Tiểu Vũ đi thẳng đến thuyền của Văn Gian Thanh.
Vy Vy và Farina đã cùng nhau bước lên chiếc thuyền nhỏ khác, cùng với Thẩm Tùng Tý.
Thế là, sáu người cũng nhanh chóng chèo chiếc thuyền trẻ con be bé này đi đuổi theo Thẩm Viễn, Thẩm Mạch và Phạm Đậu Đậu Phạm Đinh Đinh.
Cách đó không xa, bốn người đã chơi đến rất sung.
Bốn người cầm lấy súng nước, hướng về phía nhóm của Thẩm Tùng Tý và Văn Gian Thanh đang tiến đến, và bắt đầu phun nước.
Thẩm Tùng Tý và Văn Gian Thanh không kịp đề phòng, trong tích tắc đã bị bắn trúng.
Thẩm Mạch đã cười lên thật to vì phấn khích.
“Em tạo phản rồi à! Đến đây, bắn nhau đi nào!” Hạ Thẩm Châu đã hút sẵn nước, hướng về Thẩm Mạch và bắn qua đó.
Thẩm Mạch bất cẩn bị bắn trúng, bèn kêu re ré lên, vui đến nỗi muốn lật cả thuyền!
“Bình tĩnh bình tĩnh!” Thẩm Viễn cũng bị giật mình: “Mạch Mạch làm tốt lắm rồi, để xem anh trả thù cho em nhé!”
“Được được được, chúng ta trả thù!’ Thẩm Mạch thật sự quá vui quá phấn khích, cô bé hối thúc Thẩm Viễn phản công.
Thế là, Thẩm Viễn và Phạm Đậu Đậu Phạm Đinh Đinh cùng hướng qua thuyền Thẩm Tùng Tý và Văn Gian Thanh rồi bắn qua đó.
Vy Vy và Farina cũng bị sự phấn khích của Thẩm Mạch làm ảnh hướng, và rồi tất cả cùng tham gia vào trận chiến nước này.
Mộ Tiểu Vũ vẫn định giả vờ lịch thiệp trước mặt Văn Gian Thanh, cho nên vẫn ngoan ngoãn lịch sự ngồi yên một chỗ, không tham gia chơi cùng.
Văn Gian Thanh và Hạ Thẩm Châu vừa giữ lấy phương hướng chiếc thuyền, vừa chiến đấu với Thẩm Mạch bọn họ.
Ba chiếc thuyền nhỏ cùng bắn lẫn nhau, anh bắn tôi, tôi bắn anh, trong chốc lát đã loạn hết cả lên.
Mọi người từ từ tách ra, càng chơi càng hưng phấn.
Cuối cùng, trên người ai cũng ướt nhẹp, như chuột lột vậy.
Thẩm Tùng Tý lo các cô gái sẽ bị cảm lạnh.
Nên đã cho dừng trò chơi lại.
Mọi người chèo thuyền trở vào bờ, trả thuyền lại cho công viên, sau đó đám bảo vệ liền đưa chúng đi thay quần áo.
Cả đám cùng về khách sạn tắm thật sạch sẽ và thay quần áo mới.
Thẩm Mạch vẫn chơi chưa đủ, nên muốn đi chơi trò khác.
Sau đó cả nhóm người, cùng Thẩm Mạch quay trở lại công viên bên hồ, chuẩn bị chơi trò nhà ma.
Đáng lẽ ra, trò chơi trẻ con như thế, bọn trẻ thật sự sẽ không chơi.
Không phải vì không thích, mà cảm thấy có chút kỳ cục.
Bạn nghĩ xem, để cho đám nhân viên nhìn