Hạ Thẩm Châu yên lặng nhìn Văn Gian Thanh: “Này, này, cậu không ghen cả với tớ đấy chứ?”
“Ghen chứ, sao mà không ghen được! Tớ ghen tị với tất cả các cậu! Ai cũng để ý đến Vy Vy mà không thèm để ý đến tớ!” Văn Gian Thanh cúi đầu nói: “Tớ cũng có biết Mộ Tiểu Vũ đến đâu! Cậu ấy là học trò của bà ngoại tớ nên tớ không thể không quan tâm được, đúng không? Nhưng mà tớ quan tâm đến Mộ Tiểu Vũ thì Vy Vy lại không vui.
Tớ có thể làm gì đây?”
Hạ Thẩm Châu vỗ vào vai Văn Gian Thanh, cậu nói: “Cậu cứ yên tâm đi, tớ sẽ nói tốt cho cậu! Để Vy Vy cho cậu một cơ hội, để cậu ấy biết rõ cậu là người thế nào.
Kỳ nghỉ hè này vừa hay lại là một cơ hội tốt.
Cậu ấy à, trong lòng vẫn còn khúc mắc.
Nếu như thích Vy Vy thì cứ bày tỏ đi.
Còn về Mộ Tiểu Vũ, cậu xem cậu ấy như một người bạn học bình thường là được rồi, đừng có cho cậu ấy hy vọng!”
“Đương nhiên tớ sẽ không cho cô ấy hy vọng rồi!” Văn Gian Thanh trả lời: “Tớ chỉ một lòng với Vy Vy thôi!”
“Phải rồi, cậu nói với tớ cũng không có ích gì cả, cậu phải làm cho Vy Vy tin cơ!” Hạ Thẩm Châu thấp giọng: “Tớ thấy thực ra Vy Vy rất hợp với cậu.
Khả năng hòa hợp và khả năng chỉ hủy của cậu ấy rất tốt.
Một cô gái còn nhỏ tuổi như thế, nếu như không sinh ra trong một gia tộc lớn thì thật đáng tiếc! Sự bình tĩnh và sáng suốt của cậu ấy đủ để cậu ấy làm nữ chủ nhân của cả một gia tộc.”
Thấy người anh em tốt của mình công nhận người mình thích, Văn Gian Thanh vui vẻ vô cùng.
“Những chuyện mà tớ có thể giúp cậu chỉ có nhiêu đó thôi! Những việc còn lại phải dựa cả vào cậu!” Hạ Thẩm Châu vỗ ngực Văn Gian Thanh rồi cười hì hì.
“Tớ biết rồi!” Văn Gian Thanh cũng vỗ lại vào ngực Hạ Thẩm Châu: “Vậy chuyện giữa cậu và Ngu Vũ Mặc là thế nào đấy?”
“Chuyện gì chứ?” Hạ Thẩm Châu hỏi lại.
“Đừng có giả vờ với tớ! Rõ ràng cậu đối xử rất đặc biệt với cô bé đó.” Văn Gian Thanh cười hì hì: “Còn không nói thật đi à?”
Hạ Thẩm Châu yên lặng lắc đầu: “Chỉ trùng hợp gặp nhau mấy lần mà thôi, làm gì có chuyện mập mờ như cậu nói!”
“Còn không mập mờ à? Đã gặp nhau mấy lần rồi! Bây giờ lại còn trở thành bạn cùng bàn!” Văn Gian Thanh cười ha ha: “Tớ sẽ chờ xem các cậu có thể tiến triển đến mức nào!”
“Này! Bây giờ chúng ta đang nói chuyện của cậu, sao tự dưng lại nhảy sang chuyện của tớ chứ hả?” Hạ Thẩm Châu không ngờ ngọn lửa cháy lây sang cả mình, cậu lập tức trừng mắt nhìn Văn Gian Thanh: “Được rồi, được rồi, không nói nhảm với cậu nữa! Tớ đi lau nồi đây!”
Văn Gian Thanh lập tức kéo Hạ Thẩm Châu lại: “Ấy ấy, khoan đã! Ngày mai mọi người đều được nghỉ, cậu đã có kế hoạch gì chưa?”
“Tớ không có kế hoạch gì cả, ngủ thôi!” Hạ Thẩm Châu trả lời: “Trước đây, tớ đã phải học hành quá vất vả ở học viện quý tộc Duệ Hà, khó khăn lắm mới được nghỉ hai ngày, tớ còn có thể làm gì chứ? Ngày kia lại phải tham gia lớp học bổ túc rồi!”
“Buồn cười! Mấy môn học này mà có thể làm khó nổi cậu ư? Chúng ta đến đây chỉ để góp vui và bồi dưỡng tình cảm thôi!” Văn Gian Thanh trả lời một cách khinh thường: “Còn giả bộ với tớ! Hôm nay, lúc tan học, không phải Ngu Vũ Mặc đã nói với cậu rằng cô ấy sống ở gần đây rồi sao? Người đẹp muốn ám chỉ rằng cậu có thể hẹn hò với cô ấy! Cậu mà không đi mới là lạ!”
Hạ Thẩm Châu nghẹn họng: “Mặc kệ cậu, tớ đi đây!”
Để thoát khỏi Văn Gian Thanh, Hạ Thẩm Châu vội vàng đi lau nồi.
Một lúc sau, mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng, một nồi lẩu lớn được đặt ở giữa bàn.
Mọi người ngồi vây xung quanh, sau đó vui vẻ nhúng thịt, nhúng rau, ăn một cách ngon miệng.
Chỉ cần là tự mình làm thì cho dù chỉ là nước đun sôi thì cũng cảm thấy ngon vô cùng ấy chứ?
Vì vậy, mọi người ăn uống vô cùng vui vẻ, ai ai cũng ăn rất nhiều.
Dùng xong bữa, mọi người đều đờ người trên ghế.
“Ăn không nổi nữa rồi, no quá!” Thẩm Mạch dựa vào người