Nếu đánh thì chắc chắn sẽ đánh không lại.
Nếu đã đánh không lại thì chỉ có thể nhận sợ.
Trịnh Khắc Kỳ vừa kìm chế được cơn giận và ngồi xuống, kết quả một người bạn cùng phòng rất giỏi trong việc hãm hại đồng đội lại giơ tay lên, vỗ một cái vào Trịnh Khắc Kỳ và nói: “Này, không phải cậu vừa nói, muốn dạy dỗ cho thằng nhóc thối tha kia một bài học sao? Bây giờ nó cướp người trong lòng cậu rồi kia! Chỗ này chính là địa bàn của cậu, chẳng lẽ cậu lại phải nhịn nó à?”
Trịnh Khắc Kỳ vốn đã sợ, nhưng bây giờ bị bạn học nói khích như thế, cậu ta muốn nhận sợ cũng không được.
Bây giờ cậu ta chỉ có thể đâm lao phải theo lao thôi!
Trịnh Khắc Kỳ chỉ đành bất chấp tất cả, nói với Hạ Thẩm Châu: “Này nhóc, tôi nhìn cậu lại thấy ngứa mắt rồi đấy! Ban...!ban đầu tôi còn muốn tha cho cậu một lần...”
Hạ Thẩm Châu cười nhạt, nhìn Trịnh Khắc Kỳ: “À? Phải vậy không?”
“Cậu có giỏi thì đi theo tôi, ở đây nhiều người, nhỡ vỡ chén bát lại phải bồi thường.
Chúng ta đi lên trên tầng, ở đó có một câu lạc bộ thể hình còn chưa khai trương, bên đó có một sân bóng rổ, chúng ta đi tới đó đấu một trận?” Trịnh Khắc Kỳ không có chút lòng tin nào, hét lên với Hạ Thẩm Châu.
Hạ Thẩm Châu thậm chí còn lười nhìn cậu ta, cậu nói với Ngu Vũ Mặc bên cạnh: “Không cần khách sáo.”
“Ừ.” Ngu Vũ Mặc nhìn Trịnh Khắc Kỳ, lại nhìn Hạ Thẩm Châu, cô phát hiện Hạ Thẩm Châu có khí phách hơn nhiều.
Hai đứa nhóc Phạm Đậu Đậu, Phạm Đinh Đinh chỉ sợ thiên hạ không loạn, cười hì hì nói với Hạ Thẩm Châu: “Anh Thẩm Châu, người ta khiêu khích anh kìa!”
“Bọn em ăn phần của mình đi!” Hạ Thẩm Châu liếc nhìn hai người.
Phạm Đậu Đậu và Phạm Đinh Đinh lập tức quay đầu lại nói với Thẩm Mạch: “Tiểu Mạch, cậu nói xem có phải anh Thẩm Châu sợ rồi không?”
Thẩm Mạch, không biết chuyện gì xảy ra lập tức trề môi trả lời: “Còn lâu ấy! Anh Thẩm Châu không có nhát gan như các cậu đâu! Các cậu đều là người xấu! Đừng có mà kéo mình xuống nước!”
Thẩm Viễn lập tức liếc nhìn Phạm Đậu Đậu và Phạm Đinh Đinh nói: “Hai cậu không phục, chúng ta quay về luyện một lát!”
Nhìn thấy được Thẩm Viễn ra sức bảo vệ em gái, Phạm Đậu Đậu và Phạm Đinh Đinh lập tức cầm lấy đũa nói: “Ăn, ăn thôi!”
Vy Vy và Farina trao đổi bằng ánh mắt, hai người bọn họ đều không nói gì, lặng lẽ cầm đũa lên.
Văn Gian Thanh lại cầm cốc lên, nói: “Thôi đi, vẫn phải cho người dọn sạch rác mới được!”
Văn Gian Thanh lại muốn tìm điện thoại di động, định gọi vệ sĩ qua trực tiếp dọn sạch đám người Trịnh Khắc Kỳ ở gian bên cạnh.
Nhưng cậu còn chưa gọi đi, Hạ Thẩm Châu đã dùng tay giữ điện thoại của cậu lại và bình tĩnh nói: “Ăn đi.
Chuyện như vậy cũng không thể xử lý được thì sau này còn làm việc thế nào nữa?”
“Được rồi.” Văn Gian Thanh nhún vai rồi thả lỏng ngón tay, cậu cầm lấy đũa và tiếp tục ăn.
Người trong bàn lại không có một ai để ý tới Trịnh Khắc Kỳ.
Sắc mặt Trịnh Khắc Kỳ lập tức tái xanh.
Mà ba người bạn cùng phòng với Trịnh Khắc Kỳ ngơ ngác nhìn nhau, không biết tại sao lại phát sinh chuyện như vậy.
Người ta căn bản không tiếp chiêu à?
Vậy còn đánh thế nào được?
Lão tứ vừa nói thay Hạ Thẩm Châu lại mở miệng nói: “Ôi ôi, đều là bạn học, chúng ta cần gì phải làm ầm ĩ, căng thẳng như vậy? Chúng ta cũng nhanh ăn cơm đi, ăn xong còn trở về chuẩn bị nữa.
Ngày mai sẽ phải chính thức đi học thêm rồi, đó chắc chắn sẽ là một trận đánh ác liệt, chúng ta vẫn nên nghỉ ngơi lấy sức thì tốt hơn.”
Trịnh Khắc Kỳ lập tức oán giận lão tứ: “Cậu đang chế giễu tớ đấy à?”
“Không có không có, không thể nào!” Lão tứ vội vàng xua tay nói: “Sao cậu lại nói vậy?”
Hai người bạn cùng phòng chuyên hãm hại đồng đội lại tiếp tục xúi bẩy: “Lão tứ, cậu nói như vậy là không đúng.
Ba của Trịnh Khắc Kỳ lại là phó giám đốc của trung tâm mua sắm này! Cậu ấy chính là con nhà giàu tiêu chuẩn đấy! Sao anh em chúng ta có thể để người ngoài bắt nạt được chứ?”
Lão tứ vẫn hơi do dự: “Thôi đi? Ở đây nhiều người như vậy, mình không nên gây ầm ĩ, nếu không...”
Lão tứ còn chưa nói hết lời, dũng khí của Trịnh Khắc Kỳ lại tăng lên.
Cậu ta trực tiếp đứng ở trước mặt Hạ Thẩm Châu và khiêu khích nói: “Tôi sẽ ở phòng tập thể hình trên