Thầy giáo Thạch dám nói không được sao?
Người ta là học trò tới từ nước ngoài mà!
Chúng ta không thể làm mất mặt nước của chúng ta được!
Thầy giáo Thạch gật đầu liên tục: “Không có vấn đề, không có vấn đề! Nào, mời...” Ánh mắt của thầy giáo Thạch hướng đến Thẩm Tùng Tý tóc vàng hoe, sau đó chỉ vào Thẩm Tùng Tý nói: “Em phiên dịch!”
Thẩm Tùng Tý cũng không từ chối, lập tức đứng dậy, bước những bước chân dài lên bục giảng.
Thầy giáo Thạch hớn hở nói với Farina: “Em có thể viết lại một lần quá trình giải đề của em không?”
Farina gật đầu.
Farina cần lấy phấn viết bảng bắt đầu vừa xem đề vừa viết, Thẩm Tùng Tý đứng kế bên tiến hành phiên dịch.
Nếu chỉ đơn thuần là những con số và công thức, thì mọi người đều hiểu
Nhưng nếu có chữ thì rất khó để hiểu được rồi, nên mới cần phiên dịch.
Thẩm Tùng Tý phiên dịch rất nhanh, dường như cùng một tốc độ với Farina.
Những bạn cùng lớp tuy nhìn không hiểu Farina viết gì, nhưng lại nghe hiểu phiên dịch của Thẩm Tùng Tý.
Đây cũng là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy tư duy và cách giải kỳ lạ như vậy.
Chắc người trong nước đều giỏi giải những đề phức tạp.
Cho nên tư duy của họ là sự tồn tại rất đặc biệt trên toàn thế giới, vừa đơn giản, dễ nhớ, dễ dùng nữa.
Cho nên ai cũng nói người da vàng xuất hiện thần đồng nhiều nhất.
Cách giải đề này của Farina khác với cách giải thông thường của mọi người, cô dùng một cách phức tạp hơn, thực hiện giải đề một cách ngoằn ngoèo.
Nhưng đáp án cuối cùng, lại giống với của mọi người.
Vả lại còn ứng nghiệm với một câu nói: Con đường nào thì cũng đi đến La Mã.
Những bạn trong lớp đều rất nể phục!
Không những nể phục tư duy khác thường này của Farina, đồng thời cũng nể phục trình độ ngoại ngữ của Thẩm Tùng Tý, quả thật là phiên dịch đồng bộ mà!
Thầy giáo Thạch sau khi xem hết quá trình giải đề, mới hỏi Thẩm Tùng Tý: “Em biết bao nhiêu ngôn ngữ?”
“Mấy loại lận!”
Thẩm Tùng Tý trả lời với biểu cảm không có gì to tát: “Những anh chị em trong nhà em đều như vậy!”
“Anh chị em trong nhà em? Trong nhà em có bao nhiêu người?” Thầy giáo Thạch hí hửng hỏi.
Thế nên, bên dưới có một đám người giơ hết tay lên: “Thầy ơi, chúng em đều là người một nhà với nó!”
Đôi mắt của thầy suýt nữa thì rớt ra khỏi khóe mắt: “Hả? Nhà mấy em có nhiều đứa như vậy sao?”
“Chúng em là những đứa có quan hệ bà con với nhau!” Thẩm Mạch cười hí hửng trả lời: “Nhưng chúng em đều là người một nhà cả!”
Thầy giáo lấy tay sờ lên trán, nhìn vào Thẩm Mạch dễ thương kia, thốt lên: “Vậy em nói cho thầy biết, em cũng biết mấy loại ngôn ngữ sao?”
“Đúng vậy.” Thẩm Mạch tươi cười trả lời: “Đồng thời biết nhiều ngôn ngữ, chính là yêu cầu cơ bản nhất trong nhà chúng em, từ lúc ba tuổi chúng em đã có thể vận dụng dễ dàng ít nhất ba ngôn ngữ để thể hiện suy nghĩ của mình rồi.
Nếu thể hiện không rõ ràng, thì sẽ bị phạt!”
Thầy giáo Thạch hiếu kỳ muốn hỏi thử là gia đình như thế nào, sao lại có thể đối xử với những đứa trẻ nghiêm khắc như vậy.
Thầy chưa kịp hỏi, thi Hạ Thẩm Châu đã khẽ mở miệng nói: “Thầy ơi, những việc này thì không thể nói được.
Chúng ta tiếp tục lên lớp đi!”
Thầy giáo Thạch chợt hiểu ra ngay.
Khi thầy vừa qua đây, thì đã nghe nói lớp A có mấy học sinh mới chuyển trường tới.
Vả lại những học sinh này đều có hậu thuẫn phía sau, dù gì thì thầy hiệu trưởng cứ giấu kín như bưng, không chịu tiết lộ tí nào, còn nhấn mạnh mấy lần, tuyệt đối không được đắc tội với những người này.
Có thể tưởng tượng được, hậu thuẫn của những người này chắc chắn rất đáng sợ.
Thầy giáo Thạch cũng không phải kẻ ngu ngốc, khi nghe thấy Hạ Thẩm Châu nói vậy, không những không tức giận, ngược lại còn cười hí hửng nói: “Đúng đúng đúng, chúng ta bắt đầu lên lớp ngay bây giờ.
Thầy vừa mới hiểu ra hết cách giải của các em, nói tóm lại, không khác xa dự đoán của thầy nhiều lắm.
Nhưng thầy còn có chút suy nghĩ vi diệu, hôm nay sẽ nghiên cứu cùng mọi người.
Trước khi tìm hiểu, thì có thể mời bạn Farina giải đề thêm một lần nữa không? Cách giải đề này thầy cũng rất hiếu kỳ, muốn biết được suy nghĩ của em, có được không?”
“Đương nhiên ạ.” Farina tươi cười trả lời, sau đó xoay đầu lại nhìn Thẩm Tùng Tý.
Thẩm Tùng Tý gật