“Tớ nghĩ không những chỉ có vậy đâu! Cậu ấy thấy người ta chơi bóng giỏi hơn cậu ta, đẹp trai hơn cậu ta, nên đố kỵ chứ gì?”
“Đúng vậy đúng vậy! Còn muốn kiếm chuyện nữa! Đúng là mất mặt mà! Dù sao thì cũng là từng là người đẹp trai nhất của trường Nhị Trung chúng ta, tại sao lại đê tiện như vậy chứ?”
Những người đó cứ nói liên tục, tất cả đều đứng về phía Hạ Thẩm Châu, cùng nhau chỉ trích lỗi của Đặng Khắc Kỳ.
Khiến Đặng Khắc Kỳ tức đến nỗi, mũi của anh ta vốn dĩ đã bị trái bóng rổ làm cho xịt hết máu mũi ra rồi.
Bị chọc tức như vậy nữa, nên chiếc mũi càng méo mó hơn trước.
Hạ Thẩm Châu nhìn Đặng Khắc Kỳ nói: “Cậu nhanh chóng đi phòng y tế băng bó đi! Tuy chỉ là vô ý, nhưng tiền thuốc của cậu tớ sẽ trả.”
Nghe thấy Hạ Thẩm Châu nói như vậy, Đặng Khắc Kỳ chợt như một con mèo bị dẫm phải đuôi vậy, cứ nhảy tưng tưng lên: “Ai cần đến tiền thuốc của mày chứ? Tên nghèo kiết xác kia, nghèo đến nỗi đi học cũng phải đi xe điện ngầm, tiền thuốc thang ít ỏi đó mày hãy để dành cho mày đi! Đại gia tao thưởng cho mày đó!”
Hạ Thẩm Châu giơ tay ra nói: “Mọi người cũng nghe thấy rồi chứ? Không phải tớ không muốn chịu trách nhiệm.
Mà là bạn Đặng Khắc Kỳ chủ động bỏ quyền lợi của mình, vậy thì, tiếp theo đây sẽ không còn việc gì của chúng ta nữa đúng không?”
“Nghe thấy rồi!” Các bạn đều rất đồng thanh trả lời.
Hạ Thẩm Châu mỉm cười nói: “Nào, nếu đã không có chuyện gì của tớ nữa, thì bây giờ tớ sẽ chỉ cho mọi người một tư thế rất ngầu.
Chỉ cần nắm bắt được bí quyết, thì các cậu cũng có thể ngầu như vậy!”
Khi các bạn nghe thấy Hạ Thẩm Châu chịu dạy bọn họ, thì đột nhiên vui mừng hét lên, hoàn toàn không quan tâm đến Thẩm Khắc Kỳ với khuôn mặt đầy máu đó, tất cả đều bu lại quanh Hạ Thẩm Châu cầu xin cậu ấy chỉ mình.
Hạ Thẩm Châu quay đầu lại nhìn Đặng Khắc Kỳ đang tức hộc khói, sau đó chỉ cười một cái.
Chỉ dựa vào tài cán này, mà cũng muốn đấu với anh ấy ư?
Âm mưu như vậy, chỉ là hạng tép riu mà thôi, những chiêu như thế này lúc học tiểu học bọn họ đã chơi chán rồi!
Đặng Khắc Kỳ lúc ở trong trường bởi vì quá cao ngạo, cứ thích ỷ mình nhà giàu ăn hiếp những người khác.
Bây giờ bị thương rồi, nên chỉ có người đề nghị anh ta tự đi băng bó trong phòng y tế thôi, chứ không hề có một ai muốn đi cùng anh ta hết.
Đặng Khắc Kỳ tức giận đến nỗi sắp bốc khói trên đầu rồi, nhìn thấy những bạn khác đều bu quanh Hạ Thẩm Châu, nhưng vẫn chỉ có thể cắn chặt răng đi tới phòng y tế.
Đợi sau khi Đặng Khắc Kỳ đi khỏi, thì những đứa con trai lớp khác cũng đi tới, muốn so tài với Hạ Thẩm Châu, còn muốn thi đánh bóng rổ với bọn con trai lớp 10A.
Nhìn thấy còn có chút thời gian, nên mọi người đều đồng ý.
Nếu đánh bóng trong thời gian thể dục, thì đương nhiên không thể chơi theo thời gian thi đấu nghiêm túc rồi.
Nên chỉ có thể thi ai nhắm bóng vào rổ nhanh và chuẩn xác thôi!
Khi tiếng chuông vào lớp reo lên, ai vào rổ nhiều hơn, thì người đó thắng.
Chỉ là quy tắc đơn giản vậy thôi, nhưng cũng là trò chơi mà không ít thằng con trai yêu thích.
Mọi người đều tản ra hết, một cậu con trai làm trọng tài tạm thời, bắt đầu phát bóng cho mọi người.
Trong khoảng khắc trái bóng bị ném ra, Hạ Thẩm Châu nhón chân lên một cái, đột nhiên nhảy lên rất cao, vừa nhấc tay lên, thì trái bóng đã được ném ra ngoài.
Những bạn nam lớp 10A chợt hăng say xông tới.
Còn những bạn lớp khác vừa định đuổi theo, thì Hạ Thẩm Châu bay tới chặn họ lại, giúp các bạn nam lớp 10A khống chế bóng chạy tới dưới rỗ.
Lúc này một bạn nam ném bóng về lại cho Thẩm Châu: “Thẩm Châu, trái đầu tiên nhờ cậu hết đó!”
“Được!” Hạ Thẩm Châu cũng không hề khách sáo, sau khi nhận bóng, liền né khỏi đối phương bằng một động tác giả, sau đó lật bàn tay lại, thì trái bóng đó đã được ném chính xác vào trong rổ rồi.
“Hú hú hú hú...” Đám con trai và con gái của lớp 10A la hét lên, tất cả mọi người đều hô hào lớn tiếng.
Những đứa con gái lớp khác cũng bắt đầu la hét điên cuồng, không ngừng hét tên của Hạ Thẩm Châu.
Lúc này, Hạ