Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua rồi.
Sau khi Hạ Nhật Ninh hoàn toàn ổn định lại được tình thế, hắn nói với Thẩm Thất: “Tiểu Thất, không phải em nói muốn đi thăm ba sao? Ngày mai chúng ta đi có được không?”
Thẩm Thất đang ngồi ở bàn xem sách, bỗng ngẩng đầu lên: “Anh rảnh à?”
Hạ Nhật Ninh gật đầu, đưa tay xoa đầu Thẩm Thất: “Đã xử lý xong phần quan trọng rồi, phần còn lại đã giao cho người khác xử lý rồi.”
Ánh mắt Thẩm Thất sáng long lanh: “Ừm.”
“Đi sắp xếp chút đồ đi, sáng sớm mai chúng ta lái xe qua đó, dọc đường thư giãn một chút.” Đôi mắt Hạ Nhật Ninh đầy ý cười: “Để ba nhìn thấy em của hiện tại, có phải là rất giỏi rồi không?”
Có những lời này của Hạ Nhật Ninh, Thẩm Thất cũng không ngồi yên được nữa, cô đứng dậy đi chuẩn bị chút đồ cúng bái.
Nhìn bóng lưng Thẩm Thất, đôi mắt Hạ Nhật Ninh ánh lên vẻ dịu dàng.
Thẩm Thất nhớ ra cũng nhiều năm rồi cô không đến thăm mộ cha nên nhất thời không biết mang gì đi.
Nhìn một bàn đầy đồ vật, Thẩm Thất từ từ ngồi xuống rồi mở một chiếc rương nhỏ ra.
Trong rương đặt mấy món đồ chơi hồi xưa.
Những món đồ chơi này đều là những thứ ba cô mua cho cô hồi nhỏ.
Hiện tại, nó đã vừa cũ vừa hỏng vừa quê mùa rồi.
Nhưng khi ấy, đây là những món đồ chơi tốt nhất ba mua cho cô.
Mỗi một một món đồ chơi đều chan chứa tình yêu thương ba dành cho cô.
Thẩm Thất đổ toàn bộ những món đồ chơi kia ra, chăm chút lau sạch từ cái một, lau đi lau lại rồi mới đặt xuống.
Đồ cô mang từ Thẩm gia đến đây không nhiều lắm, nhưng vẫn không quên đem theo cái rương đồ chơi này.
Tuy rằng ba đã mất, nhưng những món đồ chơi này còn đồng nghĩa với tình yêu của ông còn.
Sắp xếp xong xuôi, Thẩm Thất mới thở phào nhẹ nhõm.
Đáng tiếc hiện tại anh trai ở Đức rồi, nếu không hắn có thể đi thăm mộ cùng cô rồi.
Vậy để cô đi thăm ba thay phần của anh trai.
Thẩm Thất bảo người giúp việc đem đến cho cô chút tiền giấy, cô đích thân xếp những chồng tiền giấy.
Cứ xếp như vậy, xếp mất cả buổi chiều.
Lúc Hạ Nhật Ninh bước vào, thấy Thẩm Thất đã xếp đầy một bàn tiền giấy.
Hạ Nhật Ninh dở khóc dở cười: “Tiểu Thất, nếu như ba thiếu tiền, tôi đốt cho ông ấy một tờ chi phiếu với giá trị lớn không phải tốt hơn sao?”
Thẩm Thất cố chấp lắc đầu: “Sao có thể chứ? Chỉ có đốt tiền giấy thì ba mới nhận được.”
“Quả thực ngốc nghếch đáng yêu mà.” Hạ Nhật Ninh dở khóc dở cười xoa xoa đầu Thẩm Thất: “Khi nãy Thẩm Ngũ gọi điện đến, hắn nghe nói chúng ta sắp đi thăm mộ nên cũng muốn đi cùng.”
Thẩm Thất gật đầu: “Anh Tiểu Ngũ đi thăm dượng của mình cũng là hợp tình hợp lý.”
“Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng suy nghĩ nhiều. Lái xe từ đây đến đó cũng phải mất mấy ngày mới tới được.” Hạ Nhật Ninh dịu dàng ôm Thẩm Thất vào lòng, dán cằm hắn vào cổ cô, không ngừng thổi vào mặt: “Tiểu Thất, chúng ta không thân mật mấy ngày rồi.”
Mặt Thẩm Thất chợt đỏ ửng: “Đừng làm loạn.”
“Không cho tôi làm loạn em, vậy em làm loạn tôi đi.” Hạ Nhật Ninh cắn một cái vào xương quai xanh của Thẩm Thất, cắn vào chiếc bớt hình ngọn lửa.
Thẩm Thất run rẩy toàn thân.
Tên này, thật đúng là...
Hạ Nhật Ninh thấy vẻ mặt kìm chế của Thẩm Thất, chợt cười một tiếng rồi bế ngang Thẩm Thất lên, quay người đi vào phòng ngủ.
Một đêm kiều diễm, cảnh xuân vô hạn.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Ngũ đã đến báo cáo từ sớm rồi.
Thuận lợi hoàn thành xong nhiệm vụ bộ trưởng giao phó, Thẩm Ngũ cũng xin nghỉ vài ngày để đi cùng em gái.
Bộ trưởng nghe nói cô gái đã gặp ngày đó đúng là em gái thất lạc của Thẩm Ngũ thì vui vẻ đồng ý cho hắn nghỉ dài hạn, để hắn có thể nghỉ ngơ một chút.
“Hạ Nhật Ninh, Tiểu Thất!” Thẩm Ngũ vừa vào cửa thì ồn ào: “Không phải đã nói trước là hôm nay lên đường sao? Các người nhanh lên một chút!”
Hạ Nhật Ninh kéo Thẩm Thất xuống dưới, nói rằng: “Anh còn vội hơn chúng tôi nhỉ?”
Thẩm Ngũ khoanh tay trả lời: “Điều đó là đương nhiên rồi! Kì nghỉ của tôi có hạn! Tôi phải tiết kiệm từng giây từng phút chứ!”
Thẩm Thất ngáp rồi nói rằng: “Anh Tiểu Ngũ, anh ăn gì chưa?”
Tất cả đều do Hạ Nhật Ninh!
Tối qua lăn qua lăn lại trễ như vậy!
Thẩm Ngũ nghe thấy Thẩm Thất hỏi vậy, mặt mày tươi cười: “Vẫn chưa! Tôi vẫn chưa kịp ăn sáng mà!”
Em gái hắn đúng là tốt bụng, còn hiểu được nỗi khổ của hắn nữa.
Thẩm Thất liền nói: “Hả? Được, vậy chúng ta ăn sáng trước đã.”
Nhìn Thẩm Thất ngáp, Thẩm Ngũ hung hăng trừng mắt liếc Hạ Nhật Ninh.
Dám hành hạ em gái hắn thế à? Tên tiểu tử này đúng là chán sống rồi!
Hạ Nhật Ninh chột dạ liếc Thẩm Ngũ, không còn cách nào khác, ai bảo Tiểu Thất của hắn quá tuyệt chứ?
Tối hôm qua nhất thời không nhịn được, ăn rồi lại muốn ăn nữa.
Quản gia đưa tới bữa sáng tới, ba người họ giải quyết rất nhanh.
Nhóm người Tiểu Xuân đã chuyển hết hành lý lên xe rồi.
Chuyến đi này, hắn điều đi hai chiếc nhà di động.
Cũng không mang theo nhiều người, chỉ dẫn theo mấy người giúp việc và đầu bếp để phục vụ cho cuộc sống thường ngày thôi, số còn lại là vệ sĩ kiêm lái xe.
Thẩm Thất vừa lên xe liền phát hiện bên trong xe quả thực giống như chốn bồng lai vậy.
Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ là một khối thép cực lớn.
Nhưng sau khi bước vào mới phát hiện nó được sắp xếp theo bố cục hai tầng gồm bốn phòng, hai sảnh đều đạt tiêu chuẩn.
Không chỉ có đầy đủ dụng cụ sinh hoạt, mà còn là một kho tàng di động nho nhỏ.
Thẩm Thất, Hạ Nhật Ninh và Thẩm Ngũ ở trên chiếc xe này, những người còn lại ở một chiếc xe khác.
Lúc Thẩm Thất nhìn tình hình bên trong xe, không khỏi thốt lên rằng: “Chiếc xe này đa năng quá nhỉ? Nếu muốn đi dã ngoại, có thể kéo các bộ phận của nó ra, như vậy sẽ giống một toàn thành nhỏ.”
Hạ Nhật Ninh mỉm cười: “Em thích là tốt rồi.”
Cuối cùng, Tiểu Xuân cũng sắp xếp xong mọi thứ, nói rằng: “Nhị thiếu phu nhân, cô quả thực rất có mắt nhìn nha! Chiếc nhà di động này đúng là được chuẩn bị dựa theo tiêu chuẩn chuẩn bị chiến đấu, không chỉ chống đạn, thông khí, chống động đất mà còn chống nước nữa. Năng lực sinh tồn vô cùng mạnh. Nếu chúng ta dự trữ lương thực và nước uống trong xe thì có thể đủ cho một trăm người chống đỡ trong ba ngày.”
Thẩm Thất chợt há hốc miệng ngạc nhiên: “Thật lợi hại!”
Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng hôn một cái lên trán Thẩm Thất: “Đi, chúng ta xuất phát thôi.”
Có lời này của Hạ Nhật Ninh, hai chiếc nhà di động đồng thời xuất phát lên đường.
Thẩm Thất ôm sách ngồi trước cửa sổ, trên bàn có một bông hoa bách hợp xinh tươi kiều diễm, khiến tinh thần người ta sảng khoái.
Hạ Nhật Ninh và Thẩm Ngũ ngồi một bên đánh cờ.
“Tôi không ngờ, Hạ tổng bận